Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc trở về Nam Diệu, kể lại chi tiết câu chuyện cho mọi người.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ khen hay, chuyện này xem ra cũng không còn ai phải ưu
thương nữa.
Đợi đến đêm trăng tròn, cả nhà Tô Diệu Đức chuẩn bị mọi thứ.
Sân viện Nhàn vương phủ đều cho toàn bộ gia nhân đi nghỉ ngơi để tránh cho chuyện này
càng thêm quỷ dị. Cả sân chỉ còn lại Tô Cẩm Châu, lão vương phi, Từ Khiết Nhi, cả nhà Tô
Khinh Lăng, cùng vài sư huynh cùng sư đệ của nàng.
Ánh trăng sáng tỏ như ngọc treo giữa màn đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng bao
phủ cả mặt đất.
Nhánh cây lay động, hương hoa lan tỏa say đắm lòng người.
Đây là một buổi tối cực đẹp, nhưng lại là đêm phải chia tay.
Bạch Linh Lung kéo Tô Diệu Đức, Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần vẫy vẫy tay với mọi
người.
"Cảm ơn mọi người đã chăm sóc chúng tôi trong thời gian qua, chúng tôi nhất định sẽ rất nhớ
mọi người"
"Cha mẹ, hai người phải tự chăm sóc chính mình, khi nào con khỏe lại sẽ về thăm mọi
người" Tô Khinh Lăng vốn định trở về cùng cha mẹ một thời gian rồi quay về thăm cổ đại,
không ngờ lại phát hiện ra mình đã mang thai. Vì không muốn mạo hiểm xuyên đến xuyên đi
cho nên đành phải chờ cái thai an ổn một thời gian.
"Con cũng phải tự chăm sóc tốt cho mình, còn có cháu ngoại của cha nữa" Tô Diệu Đức căn
dặn.
"Đại tỷ, Lăng nhi nhờ tỷ chăm sóc" Bạch Linh Lung nói với lão vương phi.
"Yên tâm, ta sẽ lo mọi chuyện" Lão vương phi trấn an bọn họ.
"Cha mẹ xin yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Lăng nhi" Hạ Tư Lạc cũng cam đoan.
"Được, vậy là tốt rồi!"
Mọi người lại chào tạm biệt nhau, cho đến khi một tia sáng chiếu rọi trên người cả nhà họ
Tô, nháy mắt liền chuẩn bị biến mất.
"Cậu lớn, cậu nhỏ, hai người nhớ phải tìm cho con hai người mợ xinh xắn đó, đừng để cho
em trai cùng em gái sau khi sinh ra không xinh đẹp bằng con" Hạ Thiếu Lăng đột nhiên quát
lên với Tô Mặc Phong cùng Tô Mặc Thần.
Mọi người sửng sốt, sau đó lại phá lên cười.
"Thằng nhóc kia, con cứ yên tâm, mợ tương lai của con nhất định sẽ rất xinh đẹp" Tô Mặc
Thần cũng hô to với cháu ngoại, nhưng hốc mắt lại đỏ lên. Rất luyến tiếc, mặc dù biết còn có
thể gặp lại nhau nhưng làm sao có thể buông tay em gái cùng cháu ngoại mình yêu thương
nhất chứ?
Ánh sáng càng lúc càng chói mắt, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn bọn họ.
Mọi người ở lại nhắm mắt, sau khi mở ra đã không còn nhìn thấy bọn họ nữa.
"Thật sự là thần kỳ, nếu lão phu không tận mắt nhìn thấy thì nhất định sẽ không tin" Tô Cẩm
Đọc đầy đủ truyện chữ Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai, truyện full Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bảo Vệ Ông Xã Đẹp Trai