Mìn chống bộ binh M2.
Nặng chừng 2.9 kg, ép vào sẽ nổ, ngòi nổ bằng kim loại, khi nổ mìn sẽ bay cao 2 mét.
Phạm vi sát thương hữu hiệu là trong bán kính 10 mét.
Nói một cách đơn giản: Nếu hiện tại Trần Nặc đứng lên, hắn chết chắc!
Ngòi nổ đã được kích hoạt, lò xo áp suất đã nén.
Hiện tại chỉ cần đầu gối của hắn dịch chuyển, như vậy thuốc nổ trong vỏ mìn sẽ giống như lò xo bị ép xuống, rồi trực tiếp nhảy lên, sau đó...
Bùm!
Trần Nặc suy nghĩ hơn 10 giây, sau đó hắn cẩn thận từng li từng tí dịch chuyển thân thể mình, để cho bản thân quỳ đứng lên, đầu gối trái vẫn đặt trên quả mìn, không nhúc nhích chút nào!
Trần Nặc bắt đầu cởi áo ngoài!
Đồng phục trắng xanh xấu xí được hắn cởi ra, rồi thận trọng xê dịch thân thể mình, cắt xuống một miếng vải từ đồng phục. Sau đó lót từng chút một xuống đầu gối mình
Quá trình này rất chậm, mất trọn vẹn 5 phút đồng hồ.
Tay của hắn vẫn rất ổn định, cho dù gió lạnh làm đông cả nước mũi vừa chảy ra, nhưng hai tay Trần Nặc vẫn ổn định dị thường như bàn thạch!
Làm xong hết thảy, hắn bắt đầu lấy ra mấy cây kẹp giấy lớn nhất từ trong ba lô.
Bẻ thẳng từng cây, sau đó lại kéo căng viền của tấm vải được lót dưới chân, dùng kẹp giấy cắm xuống, đính thật sâu trên mặt đất!
Hắn dùng trọn vẹn 16 cây kẹp giấy, sau đó cố định tấm vải đã được đính chặt trên mặt đất.
Như vậy là hình thành một lực ép xuống.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, hít sâu mấy cái, cũng không có tự tiện hoạt động, mà lại lấy ra một cây bút chì bấm.
Vô cùng cẩn thận từng rút ra một cái ruột chì.
Lần rút đầu, tay của hắn hơi run một cái, làm ruột bút chì bị đứt.
Sắc mặt Trần Nặc bình tĩnh, lại lần nữa rút ra cái thứ hai.
Sau khi làm xong quá trình này, Trần Nặc dùng hai ngón tay nắm lấy ruột chì, dò sát theo tấm vải dưới mặt đất tới vỏ mìn.
Hắn cần dùng cái ruột chì này một lần nữa cắm vào chốt an toàn của mìn, bổ khuyết lại cái ngòi nổ quả mìn.
Từ đó để cho quả mìn vừa bị kích hoạt này, lại một lần nữa ngủ đông.
Cả quá trình này, hắn dùng trọn vẹn 15 phút.
Từng giọt mồ hôi từ trên trán rơi xuống, rớt vào lớp đất bùn đen sì...
"Tiết mục kế tiếp là bài hợp xướng《 Cùng một ca khúc 》, được biểu diễn bởi dàn đồng của trường trung học số 8 JN!"
Trong cái lễ đường nhỏ theo kiến trúc Xô Viết này, Tôn hoa khôi và các các bạn học nối đuôi nhau đi lên.
Dưới sân khấu, đám học sinh tiêu biểu đã ngồi đông đủ.
Tôn hoa khôi có chút thất hồn lạc phách.
Đã hai ngày rồi cô bé chưa gặp được cái thằng đáng ghét kia.
Vào buổi sáng điểm danh đầu tiên, thầy Lưu báo cáo sỉ số đầy đủ, thế nhưng chính mình hình như cũng không có thấy được khuôn mặt ôn hoà luôn mang theo vẻ tươi cười kia của Trần Nặc.
Được rồi, có thể là chính mình nhìn lầm.
Nhưng hôm nay lúc điểm danh trong lễ đường nhỏ, mình có thể xác định thằng kia căn bản không ở đây.
Mà sau đó thầy Lưu còn nói, ổng đã sai Trần Nặc ra ngoài mua nước khoáng cho mọi người rồi.
Hừ, Tôn hoa khôi là người đầu tiên không tin!
Mua nước khoáng?
Thầy Lưu đáng ghét kia nhất định đã bắt Trần Nặc ra ngoài mua thuốc lá cho ổng rồi!
Ông thầy đáng ghét này! Sau khi trở về mình phải nói rõ mọi việc với cha! Sao có thể bặt nạt học sinh như thế!
·
Lạch cạch!
Một tiếng kim loại va chạm rất nhỏ gần như không nghe thấy được vang lên trong lỗ tai Trần Nặc, tựa như tiếng ban ân của chúa trời!
Hắn rốt cục có thể thở phào.
Ruột chì đã được cắm trở lại như một cầu chì thay thế.
Ừm, như vậy hiện tại có lẽ quả mìn đã ngủ đông trở lại rồi...
Ẹc... Đó là trên lý thuyết.
Chẳng qua Trần Nặc còn có lớp bảo hiểm thứ hai, chính là dùng tấm vải từ đồng phục làm một lực thay thế.
Có thể tận sức áp chế lò xo trên vỏ mìn, không cho lõi mìn nhảy ra kíp nổ.
"Xài tới cả bảo hiểm kép, ông trời hẳn sẽ không bóp dái ta đâu nhỉ?" Trần Nặc thấp giọng cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: "Ông trời ơi, ngài đưa ta trở lại thời đại này, chung quy cũng không thể để ta ngỏm nhanh như vậy nha."
Hắn ngừng thở, nhẹ nhàng dịch chuyển đầu gối, sau đó nhanh như chớp nhảy qua một bên!
Đọc đầy đủ truyện chữ Bình Tĩnh Đừng Nóng, truyện full Bình Tĩnh Đừng Nóng thuộc thể loại Đô Thị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Bình Tĩnh Đừng Nóng