Sau cùng, Lam Nhạn mắt long lanh, khuôn mặt e thẹn uyển chuyển bước đi, trong đình chỉ còn lại ta và Đẩu Sách.
Chàng chậm rãi quay người, đôi mắt đen láy nhìn ta chăm chú, cười nhạt hỏi: “Hôm nay công chúa đến đây có chuyện gì?”
Trong lòng ta cực kì hận chàng.
Trước tiên vô duyên vô cớ hôn ta, tối qua lại đòi ta chọn chàng, giờ mới chớp mắt đã ôm Lam Nhạn rồi.
Ta mỉm cười, ngồi trên ghế với tư thế đẹp đẽ, chậm rãi nói: “Thực ra, hôm nay đến đây, là cảm tạ thái tử điện hạ đã chăm sóc cho bản cung lâu như vậy. Nếu ta sớm biết Thập Lục là huynh, tuyệt đối sẽ không dám sai khiến huynh như thế, hai năm qua, quả là vạn phần có lỗi.”
Đẩu Sách nhìn ta không chớp mắt, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ trầm tĩnh.
Chàng lại trở về là Thập Lục của ngày trước, khuôn mặt lạnh như băng, không có lấy một nụ cười.
“Nếu là chuyện đó, công chúa thực sự không nên cảm ơn ta. Thực ra phụ hoàng bảo ta qua lại giang hồ, học thêm kiến thức, ta cảm thấy ở bên cạnh bà bà, có rất nhiều cơ hội để rèn luyện.”
Chẳng lẽ nhiều người ghét ta thế sao? Cho nên ta gặp rất nhiều tai họa, cho nên chàng mới có rất nhiều cơ hội?
Ta thấy trên bàn có trà, liền bưng ấm lên rót một chén, đẩy đến trước mặt Đẩu Sách, nói vô cùng chân thành: “Bất luận huynh vì điều gì, thì cũng đã cứu ta không chỉ một lần, cảm tạ là chuyện nên làm.”
Thập Lục giương mắt nhìn ta một hồi, bưng ly trà lên uống cạn, nói: “Nếu đã như vậy, bản điện hạ xin nhận.”
Ta nhìn chàng uống cạn ly trà, nhưng không hề cảm thấy vui vẻ chút nào, trong lòng ngược lại càng lạc lõng khó chịu.
“Chúc huynh và Lam Nhan, hai người... đầu bạc răng long.” Ta cười lạnh lùng, nói xong liền nhanh chân đi ra ngoài.
Đẩu Sách tóm lấy tay áo ta, đôi mắt đen láy nhìn ta không chớp, ta thấy rõ hình ảnh mình phản chiếu trong mắt chàng, cũng nghe được hơi thở dồn nén của chàng.
“Sao ta lại đầu bạc răng long với Lam Nhạn?” Chàng nắm lấy tay ta, hậm hực nói, “Có phải ta cùng cô ấy bạc đầu răng long thì nàng sẽ rất vui không? Hả?”
“Đúng thế, ta rất vui đấy, thì sao? Chẳng lẽ ta không được phép vui? Ta chẳng thích huynh, huynh thích lấy ai thì lấy, tốt nhất là lấy nhiều vào. Chẳng phải huynh là thái tử sao, có thể lấy rất nhiều phi tử, tốt nhất là đêm nào cũng như đêm xuân, cạn hết tinh lực mà chết, thế thì ta lại càng vui.” Ta căm hận nói, sau cùng nhìn khóe môi Đẩu Sách nhếch lên mới ngậm miệng lại.
Sao nào, ta trù ẻo chàng như thế, mà vẫn cảm thấy vui ư? Bản công chúa tức chết mất! Ta chống nạnh, định tiếp tục mắng chàng thêm vài câu.
Bỗng nhiên, ta chỉ thấy trên môi có cảm giác mềm mại, đã bị hơi thở của Đẩu Sách bao phủ. Ta kinh hãi, vẫn còn chưa làm rõ tình hình, hàm răng bị đầu lưỡi chàng lách qua.
Lần trước khi Đẩu Sách hôn ta, định lách qua hàm răng ta liền bị ta đẩy ra, không ngờ lần này mơ mơ hồ hồ, lại để cho chàng đắc ý.
Nhớ lại chuyện chàng vừa hôn Lam Nhạn, ta liền đẩy chàng ra một cách căm ghét, nhưng không ngờ hoàn toàn không đẩy ra được, chàng giống như tên cường đạo, không dùng kỹ xảo gì hết, nhưng lại cực kì ngoan cố.
Cưỡng bức chiếm đoạt như thế, chàng đã cắn vào môi ta, dường như nếm thấy vị máu tanh, chàng hơi ngừng lại.
Ta thừa cơ tát cho chàng một cái, ôm đôi môi bị cắn, nghiêng đầu nhổ xuống đất, lại giận dữ lườm chàng.
Đôi mắt đen láy của Đẩu Sách sáng rực, bị ta tát một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười.
“A Sơ, ta thích nàng, lấy ta nhé!” Chàng nhìn vào mắt ta, dường như muốn soi thấu vào tận sâu thẳm linh hồn ta.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ), truyện full Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ) thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)