Editor: Sapoche
Chu Yến Kinh không nhúc nhích.
Quá gần rồi, thậm chí Mạnh Đan Chi còn có thể nhìn thấy được hốc mắt sâu thăm thẳm của anh, lông mi anh rất dài còn rất cong nữa.
Mọi chuyện đều thua xa mớ cảm xúc đang tăng cao này.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, Mạnh Đan Chi cũng chẳng đếm được là lần thứ bao nhiêu nữa.
Nhưng cô chưa bao giờ là người chủ động cả, đều là người được nhận. Đây là lần đầu tiên, là lần đầu tiên không tự chủ được bản thân mình sau đó chính là vô cùng lo lắng và khẩn trương.
Sau khi ý lo4n t1nh mê, cô nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức dựa vào sau lưng ghế dựa, cả người giống như muốn lọt thỏm vào trong ghế.
Cô vừa mới! Cô thế mà lại đi hôn Chu Yến Kinh.
Rõ ràng Chu Yến Kinh ám chỉ cách là loại lấy nhan sắc để làm thù lao này! Sao cô lại đưa miệng mình đến cho anh chứ!
Nhưng… vừa nãy anh thật sự rất dụ dỗ người khác mà.
“Anh cách gần quá đi!” Mạnh Đan Chi lên tiếng trước, cô đưa tay che trước miệng mình, cách anh xa một chút.
Chu Yến Kinh nhìn cô, “Đương nhiên, là anh bất lịch sự rồi.”
Mạnh Đan Chi: “Phải không?”
Chu Yến Kinh: “Không phải?”
Sắc đỏ trên mặt Mạnh Đan Chi vẫn chưa biến mất, bị anh trêu chọc thì tức giận: “Bởi vì anh ở gần quá đấy, mới không cẩn thận đụng phải thôi.”
“Không cẩn thận?” Chu Yến Kinh lập lại ba chữ này.
“Ừm.” Mạnh Đan Chi thấy lạ lạ gật đầu.
Chờ sau khi anh lui về sau, cô lại thở ra, lại bắt đầu suy nghĩ miên man, anh cứ như thế mà tin cái cớ trăm ngàn chỗ hở này của cô?
Không hỏi?
Bị hôn cũng không thèm truy cứu trách nhiệm?
Mạnh Đan Chi khó chịu suy nghĩ, có phải khi nãy thật ra anh bị hôn cũng không có phản ứng gì hay không, cho nên mới cảm thấy không có gì.
Cô che miệng, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào môi.
Vừa nãy cánh môi anh lành lạnh, giống trái cây đông lạnh mùa hè.
Chu Yến Kinh không lái xe, chỉ là vẫn ngồi ở chỗ đấy.
Hành vi này của Mạnh Đan Chi thật sự anh không ngờ đến, cũng không ngờ đến sẽ nhanh chóng như thế --- Nhưng mà, cũng thích nghe ngóng nữa.
Có lẽ, anh đã đạt được mong muốn trước thời hạn rồi.
Phía xa truyền đến tiếng còi, từ xa lại gần vô cùng rõ ràng.
Lỗ tai Mạnh Đan Chi khẽ động: “Anh có nghe được tiếng gì hay không?”
Cô nghe giống tiếng xe cảnh sát.
Chu Yến Kinh: “Là còi xe cảnh sát.”
Đúng thật.
Mạnh Đan Chi lập tức nghĩ đến chuyện Tô Văn Tâm đã báo án, nếu là bà ấy thật thì thế vẫn còn cách cứu chữa.
Không hiểu sao cô lại nhẹ nhàng thở ra.
Nhà họ Trần kia không một ai đối tốt với bà cả, chính tay con gái cầm đồ ra khỏi cửa, thế mà Trần Đạt Hải có thể nói không biết gì sao?
Thế này rồi mà còn không phát hiện ra người nhà người ta là một phe sao.
Hơn nữa, lần trước ông ta đường đường chính chính mà xuống tay với Trần Nhã Yên, lúc đó Mạnh Đan Chi thật ra lại nghi ngờ có phải ông ta có yếu tố bạo lực hay không.
Cho nên lúc này mới gọi Chu Yến Kinh đến cùng.
Nếu chỉ có một m1nh trần Nhã Yên, thế chắc chắn một mình cô cũng có thể.
Khóe môi Mạnh Đan Chi cong lên, thuận thế nói sang chuyện khác luôn: “Nhanh đi ăn cơm tối đi.”
Chu Yến Kinh liếc cô một cái, đuôi lông mày nhướng lên: “Ừm”
Trên đường trở về, Mạnh Đan Chi đã gọi điện đến cho Mạnh Chiếu Thanh, thật ra Mạnh Chiếu Thanh cũng đoán ra cô chờ không kịp, không phải hôm nay cũng là ngày mai thôi.
“Bà ấy báo án rồi.”
Sau mấy giây, Mạnh Chiếu Thanh mới hoàn hồn, “Phải không, thế thì còn được.”
Còn hơn Mạnh Đan Chi, ấn tượng của anh đối với Tô Văn Tâm thật sự không xong rồi, bởi vì khi đó anh đã hiểu chuyện cũng trơ mắt nhìn thấy bà ấy rời đi.
Đương nhiên, anh cũng nhớ đến.
May là, bà ấy còn chưa mang anh đi, nếu không giờ phút này không biết anh đã trở thành cái dạng gì rồi.
Cũng may là, Chi Chi bị bà ấy đuổi về nhà họ Mạnh, nơi này mới chính là nhà thật sự, có thể để cô yên ổn mà lớn lên.
Nhìn dáng vẻ của Trần Nhã Yên kia đi, sói ở cùng đàn.
Tình cảm là được bồi dưỡng mà ra, hơn hai mươi năm chưa cùng ở cùng với Tô Văn Tâm, huyết mạch mẹ con với nhau cũng nhạt dần đi, thậm chí biến mất luôn.
“Tý nữa anh sẽ nói với ông nội.” Mạnh Chiếu Thanh yên lạnh một lát, “Yến Kinh ở bên cạnh à, hai đứa mai trở về đi.”
Mạnh Đan Chi nhanh chóng nhìn sang Chu Yến Kinh.
Chu Yến Kinh lên tiếng nói: “Được.”
Mạnh Đan Chi: “Em cúp máy nha anh.”
Mạnh Chiếu Thanh mỉm cười: “Cúp đi.”
-
Sau khi cảnh sát đến nhà, nhà họ Trần im lặng khác thường.
Hai má của Trần Nhã Yên đã sưng vù lên, không dám nhìn những người đang mặc cảnh phục trước mặt, nhất là những người đó còn quen biết cô ta nữa.
- -- Lần trước đã đến nhà cô ta, lần này lại đến nữa.
Dù sao khu vật này cũng thuộc sự quản lý của bọn họ, cho dù có thay phiên nhau đến, cũng sẽ chạm mặt nhau thôi.
“Ai là người báo án?”
Tô Văn Tâm ngồi trên sô pha, “Là tôi.”
Sắc mặt Trần Đạt Hải cũng chẳng tốt hơn là bao, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến bà ta thật sự sẽ báo án.
Cảnh sát đưa mắt nhìn, tình huống nhà bọn họ, từ lần trước cơ bản cũng hiểu rõ, đương nhiên, vẫn còn có chỗ chưa biết nên hỏi: “Là ăn cắp sao, bà xác định sẽ lập án sao?”
“Tôi thấy mọi người hình như là người một nhà…”
Tô Văn Tâm nhắm mắt, thở ra một hơi: “Lập án đi, cũng không tính là người một nhà, cô ta trộm lấy đồ cưới của tôi đem bán giá cao.”
Sắc mặt Trần Nhã Yên trắng bệch.
“Giá trị hiện kim nhiều hay ít?” Cảnh sát hỏi.
“Phải cần mời người tính ra.” Tô Văn Tâm lắc đầu: “Những thứ này còn chưa lấy về, là đồ thêu do người kế thừa di sản phi vật thể thêu ra.”
Nghe bà nói như thế, mấy người cảnh sát cũng hiểu rõ.
Mấy loại đồ vật này không đáng nhiêu tiền, hoặc là có giá trị rất cao, thuộc hàng ngũ của tác phẩm nghệ thuật, một bộ có thể lên đến mấy trăm triệu.
“Bà là mẹ của---” Có lệ hỏi.
“Không phải, cô ta và tôi không quan hệ gì.” Tô Văn Tâm phủ nhận.
Trần Nhã Yên thét chói tai: “Bà gả cho ba tôi, chính là mẹ kế!”
Lỗ tai của mọi người đều chấn động luôn, cái giọng này cũng quá lớn rồi đấy.
Chắc khoảng nửa giờ sau, cảnh sát mới rời đi, thuận tiện đưa ba người đến cục cảnh sát, khi trở về lại chỉ còn hai người Tô Văn Tâm và Trần Đạt Hải đi cùng nhau.
Trần Nhã Yên bị nhốt lại.
Tội danh ăn so với bịa đặt càng dễ dàng kết luận hơn.
Nói không chừng ngày cô ta đến tòa án, sẽ xuất phát từ cửa đồn công an đi đấy.
“Văn Tâm, em thật sự muốn tuyệt tình thế sao?” Trần Đạt Hải hỏi: “Lần trước Nhã Yên ở trong đấy đợi mấy ngày, khi trở về rất khó chịu…”
“Là tôi tuyệt tình sao?” Mặt Tô Văn Tâm nghiêm lại, “Con gái anh thì sao?”
Trần Đạt Hải nhìn bà, “Trước kia em không giống thế này?”
Tô Văn Tâm: “Báo cảnh sát một lần đã không giống nhau nữa sao?”
Trần Đạt Hải không trả lời vấn đề này, mà thở dài: “Anh sẽ mua mấy thứ kia trở về, em có thể hủy án hay không? Khi về anh sẽ dạy dỗ con bé.”
Ông ta cứ liên tục cam đoan với bà.
Lòng Tô Văn Tâm yên lặng nhìn ông ta, lần trước Trần Nhã Yên bịa đặt, ông ta cũng nói sẽ dạy dỗ, nhưng ông ta để lâu như thế thật ra vẫn chưa dạy dỗ tốt.
Thật ra bà đã nghĩ rất lâu rồi, nếu Trần Nhã Yên mười tám tuổi được Trần Đạt Hải chăm sóc, bây giờ Trần Nhã Yên cũng không thành kiểu người thế này.
Bà là mẹ kế không nói được, ông ta là ba còn quản không được sao?
Tuổi còn nhỏ đã bịa đặt, tự cao, ăn cắp, chuyện gì cũng dính vào.
Tô Văn Tâm không khỏi nghĩ đến Mạnh Chiếu Thanh và Mạnh Đan Chi, nhìn hai đứa con xuất sắc như thế, ông cụ Mạnh cũng không phải không bỏ công.
“Chờ sau khi ông mua về rồi nói.”
Sau khi mua về, bà nghĩ đoạn hôn nhân này cũng đã đến đoạn cuối rồi.
Trần Đạt Hải nghĩ bà đã lùi bước, lập tức lộ ra vẻ mặt vui sướng, đi qua thân thiết nhìn bà: “Em yên tâm, chắc chắn sẽ mua về được.”
Tô Văn Tâm nhắm mắt lại, “Tôi mệt.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Chiều Theo Sở Thích Của Em, truyện full Chiều Theo Sở Thích Của Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chiều Theo Sở Thích Của Em