Mọi thứ đều đã kết thúc, dường như tất cả đều đã yên bình trở lại.
Chỉ là, Tổ Hàng biết tất cả đều đã kết thúc. Tất cả đều quá hạnh phúc, ngoại trừ vợ sắp cưới của Sầm Hằng bên ngoài ra, tất cả mọi người đều hạnh phúc.
Hạnh phúc đến khiến tất cả mọi người đều quên mất Tổ Hàng không phải Khúc Thiên, anh chỉ là một tiểu quỷ được luyện hóa. Quỷ tồn tại dựa vào ý chí, mà tiểu quỷ luyện hóa là không thể đầu thai, anh chỉ có thể biến mất, chỉ có hồn phi phách tán.
Quá hạnh phúc khiến Tổ Hàng còn quên mất chính mình không có đường lui.
Cho tới buổi tối ngày Khúc Sầm Sĩ tròn một tuổi, tiệc sinh nhật đã xong, khi Khả Nhân tắm rửa, em bé khóc. Tổ Hàng đưa tay tới muốn bế em bé lên nhưng lại phát hiện tay mình xuyên qua thân thể em bé.
Anh kinh ngạc, nhìn về phía tay mình, tay bắt đầu đã hơi trong suốt.
Khi thấy cảnh này, anh ấy rốt cuộc đã nghĩ tới. Hạnh phúc khiến anh không có hận, không có oán, anh sẽ phải hồn phi phách tán.
“Sầm Sĩ!” Anh nhỏ giọng gọi tên con, anh không muốn rời xa con nhưng anh lại không có cách nào tránh được chuyện này. Khi anh bị luyện hóa thì đây đã là con đường duy nhất của anh rồi.
Khúc Sầm Sĩ khóc lớn khiến Khả Nhân ở trong phòng tắm nghe được. Cô vội vàng chạy ra, nói: “Sao anh không dỗ con.”
Cô bế bé lên, thay quần đã ướt cho bé. Hôn hôn lên gương mặt bầu bĩnh của bé, nói: “Sầm Sĩ, Sầm Sĩ, Sầm Sĩ của mẹ. Ba không thay quần cho con, chúng ta không chơi với ba nữa.”
Tổ Hàng chậm rãi đi ra, lấy một nén hương trong ngăn kéo ở phòng khách, bật lửa châm, cắm lên quả táo ở ban công. Chỉ chốc lát đã không còn tiếng khóc của em bé, hẳn đã ngủ rồi. Khả Nhân cũng đi ra.
Khả Nhân đứng bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: “Anh giận à? Đó chỉ là nói để dỗ con thôi, anh đừng giận.” Nói rồi cô đưa tay cầm lấy tay anh.
Nhưng lúc này tay cô lại xuyên qua tay anh.
Chuyện này cũng khiến cho Khả Nhân kinh sợ. Cô mở to mắt nhìn anh, hồi lâu mới có thể nói ra lời: “Tổ Hàng… thời gian… đến rồi sao?”
Cô không phải không biết, chỉ là hạnh phúc khiến cho cô không muốn đối mặt với chuyện này. Đã quên đi nhưng vẫn không tránh được.
Tổ Hàng chậm rãi nói: “Anh nói rồi, chúng ta là không có tương lai. Khả Nhân, chờ anh hồn phi phách tán là Minh hôn tự nhiên được giải trừ. Em có thể tìm người yêu thương em, rồi kết hôn. Nhưng con của chúng ta, mong em chăm sóc tốt cho nó.”
Khả Nhân không đợi anh nói xong, nhào tới ôm chặt lấy Tổ Hàng: “Không! Không! Em không muốn! Em không muốn anh rời đi! Em muốn được ở bên anh. Tổ Hàng, em muốn được ở bên anh.”
Cũng may thân thể Tổ Hàng vẫn bình thường, chỉ có đôi bắt bắt đầu mờ đi. Khả Nhân nhận ra điều này, lập tức ngẩng lên lau nước mắt trên mặt anh, nói: “Tổ Hàng, chúng ta còn một chút thời gian, trước khi anh biến mất thì chúng ta vẫn còn một chút thời gian. Chúng ta sẽ nghĩ cách để có thể giữ anh lại. Mặc kệ làm thế nào cũng sẽ làm, chỉ cần giữ được anh lại là em sẽ làm.”
“Không có cách nào cả.” Tổ Hàng cúi đầu nhìn Khả Nhân, anh biết Khả Nhân cũng là quan tâm đến anh, nhưng thật sự không có cách nào. “Tiểu quỷ được luyện hóa, sau khi oán khí biến mất sẽ hồn phi phách tán. Anh có thể tồn tại được thêm một năm cũng đã là trời cao chiếu cố chúng ta rồi. Khả Nhân, em không cần phải làm gì cả, cứ sống thật tốt.”
“Oán khí? Oán khí sao? Chỉ cần có oán khí?” Khả Nhân không từ bỏ, không ngừng suy nghĩ tới điều quan trọng này. “Sầm Gia thôn, chúng ta có thể tới Sầm Gia thôn. Trước kia không phải có rất nhiều quỷ hồn ở đó sao? Nơi đó nhất định có oán khí. Chúng ta có thể tới Sầm Gia thôn sống, tới nơi tràn ngập oán khí đó. Anh nhất định có thể tồn tại. Tổ Hàng.”
“Không được.”
“Thử xem đi!” Khả Nhân khẽ kêu lên, “Cứ thử xem! Vì em, thử một lần thôi, thử một lần vì con chúng ta. Cho dù thất bại thì ít nhất chúng ta cũng phải thử.”
Tổ Hàng vẫn nhìn người phụ nữ đang ôm mình, mình ánh mắt nôn nóng của cô, nghĩ tới em bé đang đi vào giấc ngủ ngọt ngào ở trong phòng.
Anh rốt cuộc cũng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp chuyện này. Không ai biết, từ khi đôi tay biến mất tới khi cả người biết mất sẽ là bao lâu. Cho nên bọn họ cần xuất phát ngay.
Khả Nhân gọi dì bảo mẫu dậy, nói với dì, bọn họ cần phải ra ngoài một chuyến. Đồng thời cũng gọi điện thoại cho mẹ Khúc Thiên, bảo bà trời sáng qua trông em bé giúp, bọn họ có chuyện rất quan trọng phải làm.
Bởi vì đôi tay của Tổ Hàng đã biến mất, anh không thể lái xe được, Khả Nhân đành gọi điện thoại báo cho Linh Tử cùng Tiểu Mạc.
Có lẽ từng là bạn bè đồng sinh cộng tử, chỉ nửa giờ sau bọn họ đã tới.
Linh Tử không nhìn thấy Tổ Hàng nhưng Tiểu Mạc có thể nhìn thấy. Tiểu Mạc nói nhỏ: “Anh ấy… thật sự biến mất.”
Khả Nhân nôn nóng, đẩy Tổ Hàng lên xe thể thao của bọn họ: “Đừng nói nữa, chạy nhanh đi thôi. Chúng ta… không biết là còn bao nhiêu thời gian nữa.”
Tiểu Mạc lập tức khởi động xe, chạy suốt đêm về Sầm Gia thôn.
Trên xe, Tổ Hàng nói: “Linh Tử, giúp tôi đem Khúc Thiên trả lại cho Khúc gia, thay tôi cảm ơn bọn họ.”
Linh Tử không nhìn thấy Tổ Hàng nhưng lại có thể nghe được tiếng của anh, nói: “Được, Khúc Thiên… xem như… đã chết rồi.” Nói rồi, anh thở dài một hơi, trong lòng rất hụt hẫng. Dù sao cũng là anh em cùng nhau trải qua hoạn nạn.
Tổ Hàng nhìn Khả Nhân bên cạnh, nói: “Con giao cho Khúc gia là có thể yên tâm. Khả Nhân, nếu anh thật sự biến mất thì em về chăm sóc cho con thật tốt, có gì khó khăn cứ nói với Khúc Gia.”
“Em không muốn! Hu hu… Tổ Hàng, em không cần, em muốn được ở bên anh.”
“Đừng ngốc như thế, chúng ta còn có con. Em là mẹ, phải kiên cường lên, cần chăm sóc cho con chúng ta thật tốt.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Chồng Tôi Là Quỷ, truyện full Chồng Tôi Là Quỷ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chồng Tôi Là Quỷ