Edit: Flanty
Lúc Tiểu Đoàn Tử Bạch gia mới sinh, cậu nhóc thường xuyên khóc, đói khóc, khát khóc, vô duyên vô cớ khóc. Ban ngày khóc, buổi tối khóc, chẳng phân biệt thời điểm. Việc bất quy tắc như thế, cộng thêm xảy ra liên tục làm cho cha nhóc vô cùng buồn rầu.
“Vì sao con luôn khóc.” Bạch Xuyên có chút tức giận trừng mắt với đứa bé đang oa oa khóc lớn trong nôi.
“Oa oa oa ~~” Bạch Tiểu Đoàn Tử chẳng những khóc, lại còn vừa khóc vừa chảy nước miếng.
Bệnh sạch sẽ của Bạch Xuyên phát tác, rút khăn giấy ra bắt đầu lau nước miếng: “Mẹ con khi còn nhỏ cũng thích chảy nước miếng.”
“Oa oa oa ~~” Bạch Tiểu Đoàn Tử tiếp tục khóc, nước miếng tiếp tục chảy, Bạch Xuyên tiếp tục lau. Cứ lặp lại liên tục như thế, cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng Bạch Tiểu Đoàn Tử khóc mệt, lại lần nữa đi ngủ mới chấm dứt.
Bạch Xuyên phải chịu đựng sự ồn ào này, anh cảm thấy mình hơi ghét thằng nhóc này rồi đấy.
“Đây là con anh, không được ghét nó.”
Bạch Xuyên nhớ tới lời dặn dò của vợ, anh cảm thấy mình cần phải làm một cái gì đó để duy trì tình yêu đối với con trai, vì thế anh vươn ngón tay ra chọc chọc Bạch Tiểu Đoàn Tử vừa mới ngủ. Bạch Tiểu Đoàn Tử mở to đôi mắt hạnh nhân cực kỳ giống mẹ ra, Bạch Xuyên vừa mới cảm thấy tâm tình tốt lên, nhưng không ngờ Bạch Tiểu Đoàn Tử ngủ không đủ lại bị đánh thức một nữa oa oa khóc.
Bạch Xuyên nghiêm mặt, anh cầm gói khăn giấy vừa mới mở trong tay, nghiêm túc lau.
“Oa oa oa ~~” Bạch Tiểu Đoàn Tử không ngừng khóc, cuối cùng đánh thức Mộc Tiểu Nhã đang ngủ say.
“Anh đang làm gì đấy?” Mộc Tiểu Nhã đi vào phòng trẻ con.
“Lau nước miếng.” Bạch Xuyên giơ khăn giấy trong tay.
“…” Mộc Tiểu Nhã hết chỗ nói, bế con lên lắc lư hai cái, Bạch Tiểu Đoàn Tử lập tức ngừng khóc. Chờ dỗ con ngủ xong, Mộc Tiểu Nhã mới nói với Bạch Xuyên: “Về sau bảo bối khóc, anh phải bế lên dỗ giống như em vừa rồi đó, rất nhanh nó sẽ không khóc nữa.”
“Vậy còn nước miếng thì sao bây giờ?”
“Chờ bảo bối ngủ rồi lại lau.”
“Ừ.” Bạch Xuyên ngoan ngoãn gật đầu.
“Còn nữa… lúc bảo bối ngủ, anh không được chọc nó.” Đừng tưởng cô không phát hiện ra vết đỏ trên mặt bé con, Bạch Xuyên chắc chắn lại lặng lẽ chọc nó rồi.
“Ừ.” Tiếng này có chút miễn cưỡng.
“…” Mộc Tiểu Nhã bỗng nhiên mệt tâm, nếu không hay cô quay về biệt thự ở cữ đi.
Mấy tháng sau, Tiểu Đoàn Tử biết bò, tã giấy bọc quanh mông, bò đến khắp nơi trong nhà, thấy cái gì mới mẻ, chỗ này sờ sờ, chỗ kia moi moi, nháy mắt công phu có thể khiến cho cả nhà long trời lở đất. Bạch Xuyên thở phì phò mua một cái rào chắn lớn, đem Tiểu Đoàn Tử vòng lại trong rào chắn đó.
“Ở bên trong chơi, không cho phép ra ngoài.” Bạch Xuyên ra lệnh.
Không hiểu Tiểu Đoàn Tử Bạch gia lấy được một khối xếp gỗ ở đâu, nâng bàn tay nhỏ mũm mĩm, bụp một phát ném ra ngoài rào chắn, Bạch Xuyên thấy thế, nhặt lên rồi ném về. Tiểu Đoàn Tử lập tức cho rằng ba ba muốn chơi cùng mình, càng cao hứng vứt càng vui vẻ, lạch cạch lạch cạch, tay nhỏ mũm mĩm linh hoạt như Phong Hỏa Luân[1]. Bạch Xuyên lập tức nổi giận, bước vào rào chắn, thu hết toàn bộ đồ chơi của Tiểu Đoàn Tử, một cái cũng không để lại.
[1] Bánh xe Phong Hoả Luân giúp Na Tra tự do bay nhảy, di chuyển nhanh nhẹn.
“Oa oa oa ~~” Không có đồ chơi lại không được ra ngoài chơi, Bạch Tiểu Đoàn Tử khóc vang trời.
Đã có vô số kinh nghiệm chiến đấu, Bạch Xuyên sớm đã lấy tai nghe mà mình chuẩn bị ra, đeo lên, nhìn con trai khóc.
Đang ở phòng bếp nấu cơm, Mộc Tiểu Nhã nghe thấy tiếng khóc bước vào, thấy con trai mình bị ba ba nó khi dễ thảm như vậy, lập tức nổi giận: “Vì sao anh thu đồ chơi của bảo bối?”
“Nó ném loạn.” Bạch Xuyên không cảm thấy mình sai.
“Vậy anh phải chơi với nó chứ.” Mộc Tiểu Nhã tịch thu tai nghe lại, nào có nhà ai con trai khóc vang trời, còn cha thì đeo tai nghe đứng nhìn, “Xếp gỗ lại rồi ra ăn cơm.”
Bạch Xuyên ủy khuất bẹp bẹp miệng, lại lần nữa để mấy miếng xếp gỗ xuống, ngồi ở rào chắn xếp. Mỗi lần anh xếp xong, Bạch Tiểu Đoàn Tử không phải dùng một chân, thì chính là một chưởng, đạp đổ đầy đất, Bạch Xuyên tức muốn khóc. Nhưng Mộc Tiểu Nhã lại bảo anh xếp gỗ, anh đành phải nhận lệnh tiếp tục làm, Bạch Tiểu Đoàn Tử cao hứng tiếp tục hủy đi: Cái trò mới này chơi thật thích nha, mặt ba ba đều đỏ rồi.
Bạch Xuyên nổi giận, vì thế một tay ấn con trai lại, một tay tiếp tục xếp gỗ.
Nấu cơm xong, Mộc Tiểu Nhã về phòng thấy một màn này, nghẹn lời: “Không phải bảo anh xếp, mà là bảo anh dạy bảo bối.”
Bạch Xuyên nhìn cục bột mũm mĩm đang không ngừng đá chân trong lòng mình, vô cùng hoài nghi liệu trong thời gian ngắn mình có thể được ăn cơm không. Nhưng chỉ số thông minh này, lại giống hệt vợ mình, thế mà anh lại tìm tiếp được một “ưu điểm” nữa giống vợ mình rồi.
Không lâu sau, Tiểu Đoàn Tử Bạch gia đã biết đi, biết nói, và học một số thứ khác.
Lúc Tiểu Đoàn Tử Bạch gia hai tuổi, Mộc Tiểu Nhã bắt đầu chuẩn bị cho Tiểu Đoàn Tử đi nhà trẻ, cô mua rất nhiều sách giáo dục cho trẻ con chưa đến tuổi đi học để ở nhà dạy Tiểu Đoàn Tử.
“Tới đây, chúng ta học đếm nhé.” Mộc Tiểu Nhã đưa số cho con trai, “1234567… sau đó là gì nào?”
“7…8910…” Cục bột mũm mĩm giơ từng móng vuốt nhỏ của mình ra đếm số.
“Giỏi quá, bảo bối nhà của chúng ta thật thông minh.” Mộc Tiểu Nhã đột nhiên có điện thoại, ném con trai lại cho Bạch Xuyên, “Tiểu Xuyên, anh tới dạy bảo bối đếm số đi.”
Bạch Xuyên ngồi đối diện con trai, cùng Bạch Tiểu Đoàn Tử mắt to trừng mắt nhỏ: “Sau mười là gì?”
Bạch Tiểu Đoàn Tử lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Bạch Xuyên bắt đầu dạy đếm: “Sau mười là mười một, sau đó là mười hai, nắm giữ quy luật, tiếp tục đếm tới một trăm.”
“…” Tiểu Đoàn Tử hai tuổi tỏ vẻ mình không hiểu quy luật.
“Sao con lại ngu ngốc như vậy?” Bạch Xuyên lấy chỉ số thông minh của mình ăn ngay nói thật.
Bạch Tiểu Đoàn Tử không hiểu ngôn ngữ của ba ba nên nhịn. Lại qua nửa năm, Bạch Tiểu Đoàn Tử cuối cùng cũng có thể thông thuận đếm tới một trăm, hơn nữa còn phát hiện ra quy luật.
“Con phát hiện ra quy luật, con cảm thấy mình có thể đếm tới một ngàn.” Bạch Tiểu Đoàn Tử lớn tiếng tuyên bố.
“Bảo bối giỏi quá.”
“Bảo bối thật thông minh.”
“Bảo bối thật tuyệt.”
Dưới cầu vồng của ông bà nội ông bà ngoại, Bạch Tiểu Đoàn Tử kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học, truyện full Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Chồng Tôi Mắc Hội Chứng Bác Học