Edit: Ngày Mai Nắng Lên
Beta: LoBe
* * *
Party sinh nhật chính thức bắt đầu, Diêu Tuấn Trà đi lên sân khấu, âm thanh thanh lãnh: "Không biết đêm nay vị nào may mắn được cùng em gái tôi khiêu vũ mở màn đây, đếm ngược bắt đầu, năm, bốn.."
Ánh đèn đại sảnh lờ mờ, chỉ có chóp đèn chùm màu sắc rực rỡ phía trên là vẫn thong thả chuyển động, đột nhiên có một luồng đèn sáng chiếu vào bên cạnh mình, Bạc Nhiễm Nhiễm theo bản năng nhắm mắt lại.
Cùng với tiếng vỗ tay nối liền không dứt, tên Mục Lê bị người nào đó cao giọng hò hét.
Mục Lê lười biếng nheo mắt lại, đồng tử đen nhánh, trầm thấp cười ra tiếng: "Thật sự rất xin lỗi, bạn gái tôi rất hay ghen ghen lại còn keo kiệt, đêm nay nếu tôi khiêu vũ cùng Diêu tiểu thư đây, khi về lỡ như tôi lại bị cô ấy giận thì phải làm sao?"
Nói xong lại quay sang ôm bả vai Bạc Nhiễm Nhiễm, làm cô dựa vào trong ngực mình, tựa như cố ý nói cho mọi người nghe, thấp giọng bên tai cô nỉ non: "Cô ấy rất khó dỗ."
Mục Lê làm tốt chuẩn bị cho bản thân, trong lòng cũng nhớ đến sự đụng chạm của Bạc Nhiễm Nhiễm đối với cậu trong phòng học lúc sáng, lúc đó trên người cậu không có mẩn đỏ có phải là ngoài ý muốn hay không. Cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Bạc Nhiễm Nhiễm, quẩn quanh bên chóp mũi là hương chanh nhàn nhạt tỏa ra từ mái tóc cô, cả người cậu không hề thấy không thoải mái, ngược lại còn thấy rất an tâm.
Cánh tay đang ôm lấy Bạc Nhiễm Nhiễm bất tri bất giác dùng lực hơn.
Bạc Nhiễm Nhiễm bị ăn đau, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, hành động thình lình này của Mục Lê khiến cô hơi giật mình, bên tai truyền tới thanh âm đậm mùi cảnh cáo của Mục Lê, đành phải đứng im không dám giãy giụa.
[Giúp tôi chút, tiểu nói lắ, cậu sẽ không ngại chứ.]
Đừng nói toàn hội trường khiếp sợ, ngay cả Bành Triết và Tiêu Ngư đứng sau Mục Lê cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Từ sau sự kiện kia, chỉ cần Mục Lê có một chút đụng chạm đến người khác phái, trên người sẽ nổi mẩn đỏ, nghiêm trọng còn dẫn đến đau đầu chóng mặt, ghê tởm buồn nôn.
Có người chính mắt nhìn thấy có nữ sinh đụng chạm vào Mục Lê liền bị cậu bị hất ra, sau đó cả người Mục Lê nổi mẩn đỏ nằm viện truyền nước biển ba ngày ba đêm. Chuyện này trong giới hào môn quý tộc đã sớm không còn là bí mật.
Vậy mà đêm nay, cậu lại còn ôm nữ sinh, trên người cũng không xuất hiện bất kỳ cái gì liên quan đến hai chữ không khỏe.
Này, rốt cuộc cô gái này là ai?
"Mục Lê, anh một hai đều muốn nhục nhã tôi như thế sao?"
Diêu Cẩm Tịch chưa bao giờ chịu nhiều khuất nhục đến vậy, cô ta cho rằng Mục Lê chỉ là đối với cô ta không có hứng thú, tuyệt không nghĩ tới trong mắt cậu, cô ta cái gì cũng không tốt, thậm chí còn không bằng cả một dưỡng nữ được người hầu nhận nuôi.
[Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cô gái đó không phải chính là nữ sinh xuất hiện trên Weibo Mục Lê vào khoảng thời gian trước sao? Người có thể khiến Mục Lê ra tay giúp đỡ, trên đời này sẽ tìm được mấy người? ]
[Cậu vừa nói như vậy, tôi cũng nghĩ tới, đây chính là Bạc Nhiễm Nhiễm, là đứa trẻ cô nhi được Mục lão thu dưỡng.]
Lời bạn bè nói ra làm cô ta cảm thấy bất an, không nghĩ tới nhanh như vậy liền ứng nghiệm.
Khóe Mục Lê cong lên, không nhanh không chậm nói: "Diêu tiểu thư sợ là có chút hiểu lầm, Mục Lê tôi khinh thường việc nhục nhã bất kì ai, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi."
Diêu Tuấn Trà tiến đến vỗ vỗ bả vai em gái nhà mình trấn an, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt ác liệt đối chọi với Mục Lê, từng câu từng chữ đè nén:
"Mục thiếu thật không cho em gái tôi chút mặt mũi, nhìn dáng vẻ này xem ra tôi sai rồi, đêm nay đáng lẽ không nên mời Mục Thiếu. Đã vậy, mời đi cho."
Diêu Tuấn Trà vừa dứt lời, mọi người xung quanh y đều hít vào một hơi, suy cho cùng ở cái đất Thanh thành này, tên Mục Lê đã như sấm rền bên tai, mọi người không ít thì nhiều cũng phải nể mặt, kiêng kị hắn vài phần.
Hiện giờ, Diêu Tuấn Trà lại ở trước mặt Mục Lê hạ lệnh đuổi khách, rõ ràng chính là muốn tuyên chiến với đối phương.
Bạc Nhiễm Nhiễm là người đầu tiên nhận thấy được hàn ý tản mát trên người Mục Lê, ngước mắt lên nhìn liền thấy biểu tình lạnh nhạt của hắn, trái tim lộp bộp một chút.
Cậu nổi giận thật rồi.
Lấy can đảm kéo kéo góc áo cậu, Bạc Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng nói: "Chúng ta về nhà đi, anh không thấy mệt sao?"
Mục Lê đột nhiên tiến đến bên tai Bạc Nhiễm Nhiễm, trong mắt mang theo ý cười vui vẻ: "Được, nghe em."
Đọc đầy đủ truyện chữ Cố Chấp Sủng Em, truyện full Cố Chấp Sủng Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cố Chấp Sủng Em