Hứa Kính báo tin tức cho Chung Hành từ sớm: “Bệ hạ xuất cung.”
Chung Hành đang đọc sách, nghe Hứa Kính nói xong, mí mắt không nhấc lên, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Hiện giờ Vương gia khống chế Thái hậu, sống chết của Thái hậu chỉ nằm trong một ý niệm của ngài.” Hứa Kính ở bên cạnh phân tích, “Nghe nói vị Hoàng đế hiện tại này là một đứa con hiếu thảo, người ngài ấy hiếu kính nhất là Thái hậu nương nương, lát nữa Hoàng đế đến đây, Vương gia có thể tùy tiện đưa ra yêu cầu.”
Chung Hành không trả lời Hứa Kính.
Hứa Kính suy nghĩ rất nhiều, lão nói: “Phần lớn quan viên trong triều đình đều phục tùng Hoàng đế, ngài muốn đổi một phần, chỉ cần ngài đề cập, Hoàng đế sẽ làm theo yêu cầu của ngài.”
Chung Hành lười suy nghĩ mấy chuyện này, thản nhiên nói: “Hứa tiên sinh lần lượt kể ra hết đi, lát nữa cô sẽ nói với Hoàng đế nhỏ.”
“Thứ nhất, bãi miễn Lại bộ thượng thư.” Hứa Kính nói, “Lại bộ thượng thư bây giờ là tâm phúc của Tiên đế, lão không phải người tốt, nhất định phải trừ bỏ.”
Chung Hành gật đầu.
“Thứ hai, phòng vệ Minh Đô do thủ hạ binh tướng của ngài phụ trách, các nơi đều phải có binh mã của ngài.”
Chung Hành nhắm mắt lại.
“Thứ ba, để ngài ấy cưới quận chúa Ngưng Hoa làm Hoàng hậu,” Quận chúa Ngưng Hoa là em gái của Chung Hành, mười bốn tuổi còn chưa xuất giá, “Cứ như vậy, trong hậu cung cũng sẽ do Liêu Châu chúng ta khống chế.”
Chung Hành nói, “Lúc cậu ta còn là Thái tử, có cưới con gái nhà nào làm Thái tử phi không?”
Hứa Kính nói: “Thuộc hạ biết rõ chuyện lớn nhỏ trong Minh Đô, duy chỉ không rõ tình huống khi ngài ấy còn là Thái tử. Chỉ nghe nói ngài ấy chưa cưới chính phi, về phần có trắc phi và thị thiếp hay không, thuộc hạ không biết.”
Trong tình huống bình thường sẽ có.
Công tử quý tộc nào mà không có mấy người thông phòng trước khi thành thân, huống chi lúc trước Vân Trạch chính là Thái tử tôn quý, cho dù Vân Trạch không cần, người trong cung sẽ cưỡng ép an bài cho cậu.
Chung Hành gật đầu.
Lúc này, bên ngoài có một gã thuộc hạ tiến vào, tên thuộc hạ này nói với Chung Hành: “Vương gia, có một chiếc xe ngựa tới đây, một công công nói bệ hạ đến, bệ hạ muốn gặp ngài, ngài gặp không ạ?”
Chung Hành gật đầu: “Cho cậu ta vào, Hứa tiên sinh, lão ra ngoài đi.”
Hứa Kính đi ra khỏi phòng.
Khi đi ra đúng lúc gặp Vân Trạch đi vào từ bên ngoài. Đây là lần đầu tiên Hứa Kính nhìn thấy Vân Trạch, tối hôm đó có nhiều người đi theo bên cạnh Chung Hành rồi nên Hứa Kính không đi cùng.
Chờ sau khi nhìn rõ khuôn mặt Vân Trạch, Hứa Kính sửng sốt.
Lão thường nghe nói Thái tử tao nhã vô song chi lan ngọc thụ*, trước kia vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, chỉ coi như người ngoài phóng đại, lúc này gặp Vân Trạch mới biết người ngoài khen ngợi vẫn còn khiêm tốn.
(*chi lan ngọc thụ: ưu tú)
Vân Trạch cũng không ỷ mình là Hoàng đế mà kiêu ngạo, đối đãi với người khác rất khoan dung, trước kia Hứa Kính nghe người ta nói cái gì “Đại hoàng tử có thù tất báo, Thái tử khoan dung rộng lượng”, lão chỉ coi như Vân Trạch vì mỹ danh cố ý để người ta nâng mình lên, hoặc làm bộ làm tịch muốn lung lạc lòng người, trước mắt nhìn thấy Vân Trạch mới biết hết thảy đều là sự thật.
Ánh mắt của một người rất khó ngụy trang, ánh mắt Vân Trạch mềm mại, không có một tia lệ khí.
Nếu đây là thái bình thịnh thế chứ không phải loạn thế, Vân Trạch sẽ là quân chủ rất được đại thần và dân chúng yêu thích.
Vân Trạch bất an, hai tôi tớ của phủ Liêu vương dẫn đường phía trước, đưa cậu đến phòng Chung Hành.
Vân Trạch gõ cửa: “Liêu vương, trẫm tới bái phỏng.”
Vân Trạch cảm thấy có lẽ mình là đế vương hèn mọn nhất, trong tình huống bình thường, nếu Hoàng đế đến nhà đại thần, đại thần đã sớm quỳ ở cửa nghênh đón rồi.
Vân Trạch và Chung Hành gặp nhau vài lần, lần nào Chung Hành cũng không quỳ cậu thì thôi, còn muốn dùng biện pháp đe dọa Vân Trạch, cũng mắng Vân Trạch là con rùa.
“Bệ hạ vào đi.”
Vân Trạch đẩy cửa đi vào, Đương Quy cũng muốn theo Vân Trạch vào, bên trong có hai tỳ nữ đi ra, hai tỳ nữ này lập tức chặn Đương Quy ngoài cửa: “Vương gia muốn nói chuyện quan trọng với bệ hạ, các ngươi không thể đi vào, mấy vị công công đứng ngoài viện với tôi đi.”
Đương Quy nhìn Vân Trạch.
Tuy trong lòng Vân Trạch bất an, nhưng vẫn gật đầu.
Chung Hành đang ngồi nhàn rỗi trên giường bên cửa sổ, hiện giờ thời tiết dần rét lạnh, trong phòng Chung Hành ấm áp như mùa xuân, lồng hun khói đốt an thần hương, vừa tiến vào đã làm người ta cảm thấy thoải mái.
Nếu Chung Hành không ở bên trong thì càng thoải mái hơn.
Chung Hành như cười như không nhìn Vân Trạch: “Cô không xuống hành lễ.”
Vân Trạch nào dám để Diêm Vương sống ngang ngược càn rỡ này hành lễ.
Vân Trạch nói, “Liêu Vương không cần đa lễ, trẫm chỉ tới đây ngồi một lát, thuận tiện bàn vài chuyện với ngươi.”
Chung Hành rót một ly trà đẩy tới trước mặt Vân Trạch: “Chuyện gì?”
Vân Trạch cúi đầu nếm một hớp trà: “Mấy ngày nay Thái hậu vẫn được ngự y Liêu Vương phái đi chăm sóc, trẫm muốn xem tình trạng của bà, thị vệ bên ngoài Tây Cung lại tìm mọi cách ngăn cản. Liêu vương, Thái hậu là mẹ đẻ của trẫm, trẫm không thể mặc kệ bà, xin ngươi cho trẫm đi thăm bà.”
“Không biết bệ hạ chịu dùng điều kiện gì để trao đổi.”
Trên đường đi Vân Trạch đã suy nghĩ kỹ.
Chung Hành muốn đổi Lại bộ thượng thư thành người của hắn, còn có phòng vệ Minh Đô, đến nay Vân Trạch vẫn chưa cưới vợ, vì để thế lực của Liêu Vương lớn hơn, nói không chừng Chung Hành sẽ cưỡng ép mình cưới vị quận chúa nào đó ở Liêu Châu làm Hoàng hậu.
“Liêu Vương cứ việc nói, chỉ cần trẫm làm được thì nhất định sẽ đáp ứng.”
Vương thái hậu rất quan trọng với Vân Trạch, thân là con cái, cậu không thể không tận hiếu.
Chung Hành uống một hớp trà: “Bệ hạ đã cưới vợ chưa? Bên cạnh có bao nhiêu phi tần? Sủng hạnh bao nhiêu cung nữ?”
“Chưa từng.” Vân Trạch cười khổ trong lòng, quả thật là vậy, Liêu Vương muốn đưa em gái của hắn vào hậu cung, để thế lực Liêu Châu khống chế nội cung, “Tạm thời hậu cung không có phi tần, cung nữ đều có sự vụ riêng, trẫm sẽ không khinh bạc các nàng.”
“Rất tốt.” Trong mắt Chung Hành hiện lên ý cười, “Việc thứ nhất, mời bệ hạ ngủ* với cô.”
(* Ngủ chỉ là bề ngoài, còn những việc khác các bạn tự yy =)))) hiểu ra là gần gũi thân thiết =)))))))))
Vân Trạch: “Ngủ chung?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa, truyện full Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa