Anh nhẹ nhàng buông lỏng tay cầm hành lý ra, không do dự gì mà ôm cô lại, siết chặt vòng tay.
“Áo len này không đắt quá chứ……” Cô bỗng nhiên nghĩ đến nên ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Không đắt.”, anh yên lặng thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng tay trái nhẹ nhàng ấn mặt cô vào trước ngực, “Muốn khóc thì khóc đi.”
Cô cũng thật sự muốn cho anh mặt mũi nên khóc lớn hơn một chút, nhưng lời nói vừa rồi của cô thật sự đã phá hư bầu không khí, vì vậy cô dùng sức ấp ủ cảm xúc của bản thân, sau đó nói giọng khàn khàn như đã khóc: “Em khóc không được….. Chúng ta đi thôi……..”
Nguỵ Hoán: “……”
Anh có chút xấu hổ, dời cánh tay ra, cô nhanh chóng chui ra từ bên trong, sắc mặt có chút ửng hồng, tuỳ tiện sửa sang lại đầu tóc hỗn độn của mình một chút.
Tay trái anh cầm hành lý, tay phải thuận tiện ôm người vào trong lòng, nhìn gò má và lỗ tai cô nóng lên một chút rồi nói: “Đi thôi.”
Lúc hai người tới lầu mười tám đã 11 giờ rồi.
Anh theo thường lệ đem hành lý đẩy đến cửa nhà cô, sắp đó đứng một bên chắp tay sau lưng nhìn cô mở cửa.
Chờ lúc cô mở cửa phòng ra, đem hành lý để vào trong nhà, anh sẽ chuẩn bị đi.
Cô suy nghĩ một chút. Nói “suy nghĩ” thì có lẽ cũng không đúng, cô cảm thấy bản thân mình giống như phản xạ bản năng hơn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cùng Hàng Xóm Yêu Đương, truyện full Cùng Hàng Xóm Yêu Đương thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cùng Hàng Xóm Yêu Đương