Ngày sinh dự kiến của Diêu Ngạn là vào tháng Mười hai.
Đúng ngày hôm đó, cửa phòng mổ bệnh viện huyện bị vây kín mít.
Lý Cường đón bà Diêu ở thị trấn Trung Tuyển đến bệnh viện huyện. Bước ra khỏi thang máy, chân bà Diêu vừa nhấc lên đã lập tức thu lại, bà đứng bất động, không chịu ra ngoài. Lý Cường khó hiểu hỏi thăm, bà thản nhiên lên tiếng: “Cậu bảo đám anh em của cậu im lặng chút đã. Mất mặt quá!”.
Lý Cường nghe vậy, đưa mắt nhìn sang cửa phòng sinh. Một lát sau, anh ta mới hiểu ý bà Diêu.
Bệnh viện huyện sang trọng khí thế hơn bệnh viện Trung Tuyển. Hành lang cũng thoáng đãng hơn rất nhiều nhưng lúc này ngoài cửa phòng mổ rộng lớn lại tập trung hơn hai mươi người đàn ông vạm vỡ. Kẻ thì ngổi xổm, người thì đứng thẳng, ai nấy đều lặng thinh, không nói tiếng nào. Có lẽ do ngày trước quen đánh đấm thu tiền bảo kê, nên khi họ trầm lặng cũng toát lên vẻ hung hãn. Các bác sĩ y tá tránh xa, cố gắng hết mức có thể để không phải đến đây. Nhiều bệnh nhân và người nhà đi ngang qua cũng bàn tán xì xầm, lòng thầm suy đoán chắc do bệnh viện gây họa hoặc bệnh nhân tự chuốc lấy rắc rối nên mới dẫn đám người này tới đây.
Tưởng Nã ngồi một bên, nhiều lần muốn rút thuốc lá trong túi quần ra hút, anh chịu đựng rất lâu mới kìm lại được. Lý Cường chạy đến nói thầm với Tưởng Nã, anh nhìn qua thang máy rồi ra hiệu cho đàn em, đám người dần dần giải tán. Không khí trở nên thoáng mát nhưng cảm giác lo lắng vẫn không thể tan biến.
Nhìn Tưởng Nã căng thẳng, bà Diêu thầm cười anh nhát gan. Nghĩ ngợi chốc lát, bà kể anh nghe rất nhiều việc thú vị hồi Diêu Ngạn còn bé, từ từ Tưởng Nã cũng thả lỏng người.
Bà Diêu vừa cười vừa nói: “Sau này mẹ mừng lắm. Mẹ nghĩ mình không chọn sai tên. Diêu Ngạn Diêu Ngạn, nhất định cập bờ bình an. Hồi mẹ mang thai nó, mẹ định đặt tên cho nó là Diêu Nhất. Tên này đơn giản, khác với cái tên ba chữ phức tạp của chị nó. Chị nó hơn mười tuổi mới biết viết tên của mình.” Bà hỏi anh: “Hai đứa chọn được tên cho con chưa? Nghĩ suốt mấy tháng còn gì!”.
Tưởng Nã mỉm cười: “Mẹ quyết định giúp bọn con đi ạ. Mẹ chọn tên rất đẹp!”.
Bà Diêu cười nhìn anh. Bà cũng không từ chối, liệt kê ra bốn năm cái tên, Tưởng Nã cùng bà sàng lọc lại.
Không biết đợi bao lâu, đèn phòng mổ tắt ngúm. Lý Cường đứng chờ lập tức gọi điện báo anh em. Đúng lúc bác sĩ và y tá đi ra, tiếng bước chân rầm rập vọng tới, bà Diêu lại thầm than mất mặt. Bà quay đầu định nói với Tưởng Nã, đã thấy anh lao tới xe đẩy, cúi thấp người nói gì đó với Diêu Ngạn. Bà Diêu mỉm cười, đi về phía y tá đang ôm em bé.
1. Bánh bao nhỏ được hai tháng
Diêu Ngạn vừa sinh em bé chưa được bao lâu, cô vẫn còn yếu, chưa hồi phục hoàn toàn. Bà Diêu dẫn Diêu Yên Cẩn đến thăm cô, bà nói: “Dạo này em họ con học hành cũng khá, nhờ cô con đánh một trận, nó ngoan hẳn ra”. Liếc qua Diêu Yên Cẩn, thấy cô im lặng gục đầu, bà thở dài: “Chị con vẫn khiến mẹ không yên tâm được. Qua lại với nhiều người như vậy mà chẳng vừa mắt ai”.
Diêu Ngạn xoa dịu bà: “Mẹ đừng sốt ruột, anh chàng ở nhà máy vẫn không ngừng theo đuổi chị còn gì!”.
Bà Diêu mỉm cười, lúc này mới thấy nhẹ lòng.
Tin tức gây xôn xao năm ngoái có kết quả vào ngày hôm nay. Diêu Ngạn bấm điều khiển, kênh nào cũng chiếu tin này, cô thở dài. Bà Diêu hỏi: “Dạo này chồng con thế nào? Sao mẹ không thấy bóng dáng nó đâu hết?”.
Diêu Ngạn thẫn thờ trả lời: “Anh ấy bận mẹ ạ”.
Mãi đến rạng sáng, người bận rộn mới về nhà, trông anh mệt mỏi bơ phờ. Anh cởi áo khoác lao vào phòng ngủ, vồ lấy Diêu Ngạn đang lim dim ngủ.
Diêu Ngạn thoáng tỉnh táo, cô sửng sốt lên tiếng: “Sao anh lại về?”.
Tưởng Nã hôn mạnh lên môi cô rồi mới trả lời: “Xong việc thì về.” Anh rỉ tai Diêu Ngạn, kêu cô cởi đồ chờ anh.
Diêu Ngạn ngượng ngùng đẩy anh: “Mẹ với chị em mới đến hôm nay, đang ngủ ở phòng sát vách. Anh đừng náo loạn nữa!”.
Tưởng Nã hít sâu, lầm bẩm một mình. Anh nghe Diêu Ngạn hỏi: “Định mức án cụ thể chưa anh?”.
Tưởng Nã nặng nề gật đầu. Diêu Ngạn thở dài: “Hai ngày nữa, anh với em cùng đến đó một chuyến. Hứa Châu Vi không thân không thích, bản chất anh ta không xấu”.
Ánh trăng trong veo vẫn chiếu xuống thị trấn nhỏ y hệt năm nào. Có điều cảnh còn người mất, không ai níu giữ được thời gian trôi đi.
2. Bánh bao nhỏ được tám tháng
Khi bánh bao nhỏ được tám tháng, Tưởng Nã yêu cầu cai sữa cho con. Tuy rằng Diêu Ngạn không đành lòng nhưng cô biết con cần vượt qua giai đoạn này, vì thế cô gắng gượng đồng ý.
Bà Diêu đã về thị trấn Trung Tuyển, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng với nhau. Ngày nào bánh bao nhỏ cũng khóc rấm rứt đòi bú. Đặc biệt là đêm hôm khuya khoắt, bánh bao nhỏ khóc thét đến mức Diêu Ngạn đau xé lòng, chỉ muốn vén áo lên ngay lập tức.
Hôm nay, Diêu Ngạn thật sự không chịu đựng nổi nữa. Bên tai cô là tiếng khóc khi thì thút thít giống mèo con, chốc lát lại gào thét rung trời, âm thanh nhấp nhô lên xuống như nhảy bungee khiến cô giật bắn người. Một hồi sau tiếng khóc bỗng ngắt quãng, Diêu Ngạn dỏng tai lên, không nghe thấy âm thanh nào nữa, cô vội bật dậy khỏi giường.
Tưởng Nã ra khỏi phòng trẻ con, anh chặn Diêu Ngạn: “Em quay lại ngủ đi. Không sao đâu!”.
Diêu Ngạn lo ngay ngáy trong lòng: “Không được, tại sao con đột ngột ngừng khóc? Để em đi xem con!”.
Tưởng Nã không thể lay chuyển Diêu Ngạn, anh đành chịu thua, nghiêng người nhường lối, theo cô quay vào phòng trẻ con.
Bánh bao nhỏ đang ngủ say sưa. Miệng nhỏ xíu hơi hé ra, nước bọt chảy ướt môi. Trái tim Diêu Ngạn thắt lại. Cô vô thức duỗi ngón tay kiểm tra hơi thở của của cô bé, chạm được hơi thở âm ấm, cô thở phào nhẹ nhõm: “May quá! May quá!”.
Tưởng Nã phì cười, anh ôm cô từ đằng sau: “Ôi, bảo bối của anh!” Anh cưng chiều hôn cô tới tấp.
Cuối cùng cai sữa cũng có hiệu quả. Bánh bao nhỏ không còn khóc i ỉ .Cả ngày, thấy Diêu Ngạn cũng không còn nhìn ngực cô ứa nước dãi. Diêu Ngạn đang cực kỳ rảnh rỗi nên muốn làm thí nghiệm. Cô vạch áo lên dụ dỗ bánh bao nhỏ: “Con ơi, con đói bụng không?”
Hai mắt bánh bao nhỏ sáng lên, cô bé há to miệng ê a lao đến. Ngực Diêu Ngạn bị cô bé ngậm lấy đau nhói. Nước mắt Diêu Ngạn rưng rưng, cô nói: “Con cắn mẹ…”.
Tưởng Nã bê bát bột ra khỏi nhà bếp, bước nhanh đến trừng mắt với bánh bao nhỏ: “Nhóc con!” Anh xách cô bé ra khỏi lòng Diêu Ngạn, đặt vào xe em bé bên cạnh, rồi vồn vã sấn tới:
“Bảo bối đau không em?” Anh vùi đầu xuống ngực Diêu Ngạn, vừa thổi vừa nhẹ giọng nói: “Không đau, không đau”.
Diêu Ngạn đỏ mặt muốn kéo áo xuống nhưng Tưởng Nã đã thè lưỡi nghịch ngợm, anh lúng búng nói: “Bị cắn đỏ cả rồi, anh ngạm giúp em”.
Bánh bao nhỏ tròn xoe mắt trong xe bảy màu, cô bé mút nắm tay chảy nước dãi ròng ròng, đợi mãi vẫn không được ăn bột.
3. Bánh bao nhỏ hơn tám tháng
Làm vú em là con đường không có đường lui, chông gai khắp nơi, tiền đồ mịt mờ.
Để nuôi dưỡng tính độc lập cho bánh bao nhỏ, mỗi khi đêm đến anh lại để cô nhóc một mình trong phòng trẻ con, mặc kệ bánh bao nhỏ có giật mình hay không, tỉnh ngủ có khóc toáng lên hay không.
Sau khi quấn lấy Diêu Ngạn, Tưởng Nã ngất ngây sung sưóng. Diêu Ngạn chọc eo anh: “Đi qua xem con thế nào đi!”.
Tưởng Nã miễn cưỡng xỏ quần vào, chạy sang phòng sát vách. Mới đặt chân vào cửa, xe em bé bất ngờ dội ra tiếng khóc đáng thương, anh vội bế bánh bao nhỏ lên đong đưa. Vạch quần cô bé ra, thấy vẫn sạch sẽ, anh lầm bẩm: “Bố vừa ăn no mà con lại đói bụng à?”.
Diêu Ngạn khoác áo ngủ vào người lần theo tiếng khóc đi vào. Tưởng Nã nói cô mau quay về phòng ngủ, anh ôm bánh bao nhỏ đem nhà bếp, vừa đi vừa cúi đầu hỏi bánh bao nhỏ đang há miệng khóc tức tưởi, chảy nước dãi lòng thòng: “Con muốn uống sữa hay ăn bột?”.
Bánh bao nhỏ khóc rống lên, Diêu Ngạn đuổi kịp Tưởng Nã, cô giành bánh bao nhỏ trong tay anh:”Anh mau pha bột đi!”.
Bánh bao nhỏ rơi vào vòng ôm của Diêu Ngạn, tiếng khóc nức nở tức tốc nhỏ nhẹ đáng yêu như mèo con, cô bé ngọng líu ngọng í o thốt ra: “Mẹ… Mẹ!”.
Nghe con gọi, trái tim cô tan chảy, cô ôm con đi vào phòng khách, nhẹ nhàng dỗ dành.
Tưởng Nã quấy xong bột đi ra, anh trông thấy Diêu Ngạn cúi đầu, khóe miệng cô nhếch lên dịu dàng thầm thì với bánh bao nhỏ, còn bánh bao nhỏ đã ngừng khóc, hai mắt díp lại nhưng miệng vẫn đang hé ra.
Tưởng Nã bước nhẹ lại, múc một thìa bột đến miệng Diêu Ngạn: “Con ơi, cho con ăn nè!”.
Diêu Ngạn lạnh nhạt liếc anh, mở miệng ăn một thìa. Tưởng Nã mỉm cười, múc một thìa lớn cho vào miệng mình. Loáng cái, bát bột nhỏ đã hết sạch. Ngờ đâu mới nuốt thìa bột cuối cùng, bánh bao nhỏ đột nhiên mở choàng mắt nhìn Tưởng Nã, rổi nhìn bát bột nhỏ sạch bách, bánh bao nhỏ gào lên. Diêu Ngạn nóng ruột trách anh: “Anh nói xem anh ăn hết cả của con rồi, anh mau quấy thêm bát khác đi!”.
Tưởng Nã nghiến răng, tức tối đi vào bếp.
Ngày hôm sau…
Tưởng Nã mang về nhà một chiếc cân kiểu cũ. Chiếc cân gồm có đòn cân, quả cân và đĩa cân phía dưới. Diêu Ngạn lấy làm lạ hỏi anh: “Anh lấy đâu ra thế?”.
Tưởng Nã đẩy đẩy quả cân, anh trả lời: “Anh đi ngang qua quầy hoa quả vỉa hè, vừa khéo quản lý đô thị càn quét, người bán hàng chạy để lại chiếc cân này. Anh thấy có ích, mượn về dùng tạm”.
Diêu Ngạn đẩy đĩa cân: “Có ích? Anh nhặt đồ của người ta làm gì?”.
Tưởng Nã nở nụ cười: “Anh đang định đi mua nó đấy. Cân thịt lợn rất tiện!”.
Diêu Ngạn không hiểu ý anh: “Thịt lợn?”.
Tưởng Nã gật đầu lia lịa: “Ừm, lần trước không phải em nói mua đồ bị cân gian à? Sau này mua đồ ăn về, em có thể cân kiểm tra!” Anh vừa nói vừa tiến lại gần xe em bé.
Bánh bao nhỏ nằm trong xe, bàn tay mũm mĩm túm thành xe cố gắng rướn người, như muốn ngồi dậy. Nhìn thấy Tưởng Nã, hai mắt cô bé sáng ngời, cô bé dang tay gọi ê a: “Bô… Bố!”.
Tưởng Nã nắm eo cô bé, đỡ cô bé ngồi dậy. Bánh bao nhỏ miệng chảy nước dãi cười toe toét, lộ ra ba cái răng nhỏ xíu.
Tưởng Nã cũng cười gian xảo, anh kéo cân tới, để đĩa cân kê sát chân bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ tần ngần, đưa tay sờ đĩa cân. Thấy nó lạnh tanh, cô bé bật cười khanh khách vỗ tay, đặt mông vào trong lòng đĩa cân.
Diêu Ngạn há hốc mổm, cô kinh ngạc nhìn Tưởng Nã xách cân lên.
Bánh bao nhỏ ngồi trên đĩa cân vọt lên cao, cô bé kêu ê a ngẩng cổ nhìn Tưởng Nã, ba cái răng nhú ra càng toác lên vẻ thích thú.
Cân đòn lắc lư qua lại, Tưởng Nã gạt quả cân, anh hỏi: “Để bố nhìn xem cân có chuẩn hay không. Chao ôi, bây giờ thịt lợn bao nhiêu tiền một cân nhỉ?”.
Anh cười nhìn Diêu Ngạn: “Cục thịt nhà mình nặng những chín cân, cần giảm cân rồi này”.
Diêu Ngạn hết nhìn bánh bao nhỏ ngây thơ cười toe toét, lại nhìn vẻ mặt chăm chú của Tưởng Nã, cô ngơ ngác: “Em thấy anh mấy ngày nay ngủ không ngon, tại sao lại hồ đồ vậy chứ!”.
Một tuần sau…
Tưởng Nã đẩy xe em bé theo sau Diêu Ngạn. Cảnh quan trong chung cư rất đẹp, đi qua ngã rẽ là đến công viên, sau bữa cơm nhiều người tới đây tản bộ.
Bên cạnh có vài quầy hàng rong bán trang sức hay những món linh tinh lặt vặt, cần gì cũng có. Đi ngang chỗ bán hoa quả, chủ quầy bất ngờ gọi Tưởng Nã: “Ôi ôi, gia đình cậu đi dạo công viên à?”.
Tưởng Nã cười, người đó hỏi: “Cái cân mua lần trước dùng được không? Thực ra đâu cần mua cân. Cần cân thịt lợn thì cứ mang qua tôi. Thịt lợn chứ có gì đâu mà không mang được ra ngoài, đâu phải lợn sống!”.
Tưởng Nã ngượng ngùng nhìn Diêu Ngạn, cô đang nheo mắt khoanh tay chờ anh đi lại.
4. Bánh bao nhỏ được mười tháng
Hôm nay, Tưởng Nã ở nhà nghỉ ngơi, bánh bao nhỏ ngồi khoanh chân trên ghế sofa, cầm điều khiển ti-vi gặm liên tục, nước dãi chảy ướt tay nhưng cô bé cũng không bận tâm.
Ti-vi chuyển kênh liên tục theo động tác gặm cắn của bánh bao nhỏ, chốc chốc là người dẫn chương trình ngồi nghiêm chỉnh, chốc chốc là thế giới động vật om sòm, Tưởng Nã lấy lại điều khiển ti-vi, vỗ đầu cô bé: “Con ngoan nào!”.
Bánh bao nhỏ bĩu môi, vỗ sofa phành phạch. Thấy cô bé nghịch ngợm, anh đặt cô bé xuống sàn nhà, bánh bao nhỏ lập tức bám bàn trà bước tập tễnh, chân cô bé run run như có thể ngã bất cứ lúc nào, Tưởng Nã lại tiếp tục xem ti-vi.
Bánh bao nhỏ đi khỏi bàn trà, tay không còn đồ bám víu, cô bé vỗ tay cười hì hì, tiếp tục tiến tới trước nhưng mới được hai bước, chân cô bé đã mềm nhũn, mông đặt phịch xuống đất. Bánh bao nhỏ ngơ ngác, chỉ cảm thấy mông lành lạnh, cô bé xoay đầu tới xoay đầu lui nhưng không đứng được.
Tưởng Nã moi cân ra khỏi gầm bàn trà, đẩy đĩa cân đến cạnh bánh bao nhỏ. Bánh bao nhỏ há to miệng để lộ sáu cái răng lấp lánh, cô bé nằm soài ra nền nhà nhổm cao mông trườn lên đĩa cân.
Tướng Nã dễ dàng kéo cô bé về bên chân. Bánh bao nhỏ thò tay bám bàn trà loạng choạng đứng dậy, vượt khỏi bàn trà, mông cô bé lại rơi xuống đất, đĩa cân bắt kịp cô bé ngay tức khắc. Trò chơi cứ tiếp tục không ngừng nghỉ.
5. Bánh bao nhỏ mười hai tháng
Gần đây cô bé rất thích xem ti-vi, thường xuyên chỉ màn hình thốt ra vài từ như sói, hổ, mèo,… có lẽ cô bé không hiểu nghĩa của những từ này, mà chỉ bắt chước theo ti-vi. Nhưng về sau Diêu Ngạn phát hiện cô bé cũng hiểu đôi chút, ví dụ như cô bé chỉ con mèo nói “hổ”, chỉ con hổ nói “mèo”, chiêu “chỉ hươu bảo ngựa” này khiến Diêu Ngạn giật thót tim. Cô nghĩ đã đến lúc phải dạy bánh bao nhỏ nhận biết.
Ngày hôm nay, Diêu Ngạn mua một đống hình dạy bánh bao nhỏ phân biệt động vật. Thoạt đầu, bánh bao nhỏ thích thú cầm hình vẫy tới vẫy lui, bắt chước cách phát âm của Diêu Ngạn, mãi sau cô bé vứt hình một xó, sốt ruột túm bàn trà bước đi, cười một mình vui vẻ. Chơi một lát, cô bé kéo Diêu Ngạn đi cùng, Diêu Ngạn cực chẳng đã đành bước từng bước nhỏ đi cạnh cô bé.
Tưởng Nã về nhà thấy bánh bao nhỏ đứng xem ti-vi chăm chú, còn Diêu Ngạn thở dốc nằm trên ghế sofa. Cô thều thào với anh: “Con bé khỏe quá, đi liên tục mấy giờ liền, may mà có chương trình Thế giới động vật cho xem, nếu không em bị con hành hạ chết mất”.
Tưởng Nã mỉm cười ngồi xuống cạnh Diêu Ngạn, anh nói với cô cuối tuần này cùng về công ty vận chuyển hàng hóa, nói chưa được mấy câu đã nghe con gái hét ầm lên, bánh bao nhỏ chỉ ti-vi, quay đầu trợn to mắt nhìn Tưởng Nã và Diêu Ngạn. Cô bé trông cực kỳ kích động, miệng cô bé phát ra mấy từ không rõ ràng.
Thấy Diêu Ngạn và Tưởng Nã không để ý tới, bánh bao nhỏ nóng nảy dặm chân, cô bé nhanh trí nghiêng người lắc lư trái phải, bên cạnh không còn đồ bấu víu, cô bé xoay xoay nhìn rất giống chim cánh cụt béo múp trong ti-vi. Cả hai đều béo nung núc, cô bé ưỡn ngực lắc trái rồi lắc phải, cái mông bé tí hóp chặt.
Đi tới cửa kính, cô bé ngoái đầu nhìn Diêu Ngạn và Tưởng Nã. Diêu Ngạn gật gù, cô đột nhiên vỡ lẽ: “Ồ, con làm giống lắm!”.
Bánh bao nhỏ cười hớn hở chạy lại cô. Nhưng mới chạy được nửa đường, chân trái cô bé vấp vào chân phải, cô bé ngã xấp xuống thảm. Diêu Ngạn đứng bật dậy, vội vàng chạy lại chỗ cô bé. Cô đỡ cô bé dậy, mở miệng dỗ dành: “Con không đau, con không khóc”. Bánh bao nhỏ nhăn mặt như muốn khóc, rồi lại cong cong khóe miệng như muốn cười, ra vẻ đáng thương: “Mông, mông!”.
Diêu Ngạn sờ mông cô bé, xuýt xoa ôm cô bé vào lòng. Tưởng Nã ngồi đung đưa chân, anh nói: “Anh thấy rõ ràng con ngã sấp, mắc mớ gì tới mông?” .
Đọc đầy đủ truyện chữ Cuộc Chiến Chinh Đoạt, truyện full Cuộc Chiến Chinh Đoạt thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cuộc Chiến Chinh Đoạt