Edit:Julia
Trong nháy mắt trái tim chết lặng lại, chúng yêu giận dữ, nhìn đám địch nhân tháo chạy kia, lúc này còn che giấu thực lực làm gì, tiểu thư đã như vậy rồi, che giấu còn ích lợi gì nữa?
Khoảng cách ngày càng xa, mọi người cảm thấy may là khinh công mình thật tốt đấy, mới có thể giữ lại mạng nhỏ, đột nhiên cảm giác như có một bàn tay vô hình bắt lấy họ, thân thể không khống chế được bay về phía Du Nhiên Cư, lực đạo không nhẹ chút nào, xương cốt đều muốn gãy nát.
Rốt cuộc cũng là cao thủ, chỉ ngạt nhiên một chút liền đứng dậy, lưng tựa lưng, đề phòng đối phương tấn công. Nhược Minh cùng Trì Lan Thần cũng ở trong nhóm người này, hai ngươi họ là người chạy trốn đầu tiên đó. Nhược Minh hiển nhiên là đã sớm đoán được một màn này, khoảnh khắc nhìn thấy Cửu công chúa ngã xuống, y đã kéoTrì Lan Thần chạy trốn ngay. Đáng tiếc, tốc độ của bọn họ có nhanh cỡ nào đi nữa cũng không bằng được chúng yêu.
Hiên Viên cẩn thận nâng Chung Ly Tình Nhi từ trong vũng máu lên, vận bản nguyên truyền vào người nàng, bảo vệ tâm mạch bị tổn thương, một lúc sau, nghe tiếng tim đập ông mới thở phào nhẹ nhõm,“Kê Nghi, tìm Tham Oa xin một giọt bản nguyên của nó đi, người trong phòng không được đi ra, mau.”
Kê Nghi là người luôn ôn hòa, bây giờ sắc mặt cũng trở nên khó coi, lắc mình vào trong phòng, vừa vặn ngăn Tham Oa đang muốn chạy ra ngoài, vừa rồi bọn họ bối rối hét lớn cũng đã kinh động người bên trong, Trình Tử Phàm thì có thể đè nén xúc động theo sát bên người Tinh Quang, nhưng Tham Oa dùng linh thức cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao có thể ngồi yên một chỗ được chứ, nếu không phải bị Tinh Quang ngăn cản, nó đã sớm chạy đến cạnh tỷ tỷ rồi.
“Tham Oa, hiện tại đệ không thể ra ngoài, sẽ thêm phiền cho mọi người, cho ta một giọt bản nguyên của đệ, mau.”
Tham Oa không chút nghĩ ngợi bức ra một giọt bản nguyên, sợ không đủ, khuôn mặt trắng bệch vẫn muốn bức thêm, Kê Nghi vội ngăn lại,“Đủ rồi, Tham Oa ngoan, ở trong này không được đi ra ngoài, những người khác cũng không được đi ra ngoài.”
Tinh Quang nắm chặt hai tay run rẩy, điều này chứng tỏ ông đang lo lắng vô cùng, nhưng ông biết lúc này nên làm gì, bèn kéo Tham Oa vào lòng nói: “Ta đã biết, yên tâm, ta sẽ coi chừng bọn họ.”
Kê Nghi khẽ gật đầu, vội vàng vận khởi thân pháp rời đi, tiểu thư…… Nhất định không được xảy ra chuyện gì. Hiên Viên đem bản nguyên của nhân sâm ngàn năm đắp vào vị trí trái tim nàng, lại dùng linh lực ổn định vết thương, Kê Nghi nhanh tay lẹ mắt rút chủy thủ ra, cũng may, máu không còn chảy nữa. Nhịp đập cũng hữu lực thêm chút.
Vô Diễm hối hận vô cùng, sao nàng lại không ở cạnh tểu thư chứ? Nếu nàng ở cạnh, nói không chừng tiểu thư sẽ không…sẽ không…không gặp tai kiếp thế này.
“Vô Diễm, hiện tại tự trách cũng vô dụng, đâu ai nghĩ Chỉ Hủy sẽ ……, ngươi đi theo tiểu thư lâu như vậy, học không ít đi, mau đi tìm dược hoàn mà tiểu thư luyện, xem có cái nào thích hợp dùng cho tiểu thư không, Hình Không, Địch Hi, ngoại trừ thuật sư, Trì Lan Thần cùng tên mang mặt nạ kia, những người khác, một người cũng không tha.”
Biểu tình tàn nhẫn hoàn toàn khác xa hình tượng tao nhã thường ngày, tổn hại tu vi thì sao? Hắn thậm chí không thể nào tưởng tượng được, nếu tiểu thư cứ vậy mà đi, vậy chúng yêu bọn hắn sẽ ra sao, trở lại cuộc sống bình bình đạm đạm trước kia? Ngày ngày tu luyện,trò chuyện cùng hoa cỏ, nhìn rễ cây chôn sâu, trăm ngàn năm đều trải qua như vậy, nhưng giờ nghĩ lại phải trải qua cuộc sống như vậy lần nữa, tâm hắn liền lạnh, lạnh vô cùng.
Hắn không biết y thuật, chỉ biết dùng linh lực bảo vệ tâm mạch, nên không biết tiếp theo phải làm gì, không có bản lĩnh như tiểu thư, chỉ có thể dùng linh lực trị thương, chết tiệt, hắn nên theo tiểu thư học hỏi mới phải.
“Dạ.”
Hai người vốn đã đang tức giận, vừa nghe Bách thúc an bài xong, như sói nhảy vào đàn dê, không cho đám địch nhân này một cơ hội phản kích nào, người còn chưa áp sát thì đầu đã rơi xuống, nhìn tình huống trước mặt, bọn hắn mới biết, thì ra đây chính là bản lĩnh thực sự của người ta.
Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt Nhược Minh khônh còn chút máu, chủ tử, ngài có biết ngày hôm nay ngài đã chọc giận dạng người nào không, có lẽ hôm nay…y không còn cơ hội sống, chết ở đây coi như đã trả ân dưỡng dục đi, nếu chủ tử không giải quyết sạch sẽ mọi chuyện, bị điều tra ra được, những người này khẳng định sẽ không bỏ qua, mặc kệ Cửu công chúa còn sống hay đã chết, bọn họ đã đụng chạm đến nghịch lân của người ta rồi, nhất là phải đối mặt với lửa giận của hoàng đế. Trăm chừng chi trùng, tử mà không cương*********, hoàng thất thế nhược, không thể biết chuyện nhanh được, chỉ hy vọng chết không thống khổ, có thể chết cùng Lan Thần, coi như chết cùng huyệt.
Trì Lan Thần lăng nhìn từng người trước mặt ngã xuống, hắn mới biết được thực lực chan chính của yêu là thế nào, vốn hắn còn cho chiếm được yêu đan, thì thực lực của mình ngang cơ với chúng yêu, bây giờ xem ra, mọi chuyện không giống như những gì hắn nghĩ, chẳng lẽ ở Yêu tộc, Nhạc Tâm có thực lực yếu nhất sao?
Nghiêm Tử Dương há miệng thở dốc, nghĩ muốn ngăn cuộc tàn sát này, nhưng không tìm đâu ra lý do để ngăn, chủ tử người ta bị ám sát, sinh tử còn chưa biết thế nào, người ta vì coi trọng mặt mũi của tổ sư gia mà hạ thủ lưu tình với hắn, nếu không biết tốt xấu đi nhiều chuyện, phỏng chừng mạng nhỏ khó giữ, hắn vốn vì trả nợ ân tình mà đến, chuyện đã đến nước này, ân tình coi như đã trả, cònTrì gia, hừ.
Hiên Viên cứ như vậy ôm Chung Ly Tình Nhi không dám động, không ngừng truyền linh lực vào, còn hai người kia sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền trở lại bên cạnh nàng, khẩn trương nhìn xem nàng có phản ứng gì không? Cái gì cũng được, ánh mắt động chút cũng được, chỉ cần có chút phản ứng, mà không phải giống như vầy vẫn không nhúc nhích, phảng phất……chìm sâu vào giấc ngủ..
Vô Diễm chạy đến, tháo khăn che mặt của tiểu thư xuống, nhét hai viên thuốc vào miệng, tiểu thư từng nói, đây là dược dùng cứu mạng, số lượng luyện ra rất ít, tổng cộng chỉ có 5 viên, nàng(VD) mặc kệ quý hay không quý, chỉ cần hữu dụng với tiểu thư là được.
Đọc đầy đủ truyện chữ Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y, truyện full Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y