Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Khi Tiểu Đa Mộc lên bốn tuổi, em gái Hoa Lài Nhỏ đã được một tuổi rưỡi. Em gái học nói chậm, bây giờ mới chỉ biết hai, ba chữ đơn giản, bình thường cậu chơi với Tiểu Chung Kỳ nhiều hơn, năm nay Tiểu Chung Kỳ hai tuổi rưỡi.
Hôm nay là thứ bảy, một cơn mưa xuân vừa rơi xuống.
Tiểu Chung Kỳ lại qua đây tìm cậu bé để chơi đá bóng.
Đa Mộc nói cho Chung Kỳ nghe một bí mật: “Bố anh nói, nếu như không có bột mì, sẽ không có em.”
Tiểu Chung Kỳ chớp chớp mắt, “Nhưng em là do mẹ em sinh ra mà, bố nói em rất giống mẹ.” Nhóc không phải do bột mì sinh ra.
Đa Mộc: “Vậy thì anh cũng không biết, bố anh nói thế. Bố anh nói gì cũng đúng.”
Vài ngày trước là sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt, Tề Chính Sâm lại qua đây nhờ dì Cảnh dạy anh nấu mì, lần này không phải là mì trộn đơn giản nữa, mà là một bát mì chỉ có một sợi mì trường thọ thật dài.
Tần Mặc Lĩnh nói: [Cậu phải cảm ơn bột mì nhà chúng tôi hẳn hoi, không có bột mì thì sẽ không có Chung Kỳ.]
Tề Chính Sâm phản bác: [Trước đó tôi có đem bột mì đến học.]
Tần Mặc Lĩnh: [Vậy lần đầu đến cậu có mang theo không?]
Tề Chính Sâm không thèm để ý đến anh nữa.
Đa Mộc nghĩ ngợi một lát về lời bố nói hôm ấy, xác định mình không nhớ nhầm.
Chung Kỳ đá bóng qua một chỗ không xa, Đa Mộc lại giúp cậu bé đá thêm một lần nữa, hai đứa trẻ bắt đầu chơi đùa lập tức không còn tranh cãi về câu chuyện bột mì nữa.
Hoa Lài Nhỏ ngủ trưa đến hai giờ chiều mới dậy, bé lăn một vòng trên giường rồi ngồi dậy, bàn tay nhỏ xinh xoa xoa mắt, mơ mơ hồ hồ.
Tần Mặc Lĩnh đang ở trong phòng em bé trông con gái ngủ, anh dựa trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, bất giác lại ngủ thiếp đi mất.
Hoa Lài Nhỏ không gọi bố dậy, bé bò ra phía mép giường, hai chân nhỏ dướn người xuống dưới đất.
Giường thấp, lại có chiếc thảm mềm mại bảo vệ, khi bé dướn người xuống giường không đứng vững, mông ngã lên tấm thảm, giật mình một cái, bé bị chính mình làm cho hết hồn.
Hoa Lài Nhỏ cười cười, lại lật người bò dậy.
Bé kéo chiếc chăn nhỏ của mình từ trên giường xuống, kéo thẳng đến trước sô pha, phải tốn rất nhiều sức lực mới đắp được chiếc chăn nhỏ lên người Tần Mặc Lĩnh.
Tần Mặc Lĩnh đã tỉnh rồi, nhưng không mở mắt.
Hoa Lài Nhỏ nhìn Tần Mặc Lĩnh vài giây, nhẹ giọng gọi: “Bố ơi?”
Giọng bé vừa mềm vừa ngọt, mỗi lần gọi tiếng bố đều khiến trái tim Tần Mặc Lĩnh như muốn mềm nhũn ra.
Tần Mặc Lĩnh không động đậy, anh biết con gái muốn làm gì tiếp theo.
Hoa Lài Nhỏ bò lên sô pha, sau đó bò lên đùi Tần Mặc Lĩnh, bàn tay nhỏ mềm mại làm mi mắt Tần Mặc Lĩnh mở ra.
Tần Mặc Lĩnh cười, mở mắt ra ôm con gái vào lòng.
Hoa Lài Nhỏ cười hi hi ha ha, vừa muốn ngậm lấy bàn tay nhỏ vào miệng đã bị Tần Mặc Lĩnh kịp thời ngăn lại, “Bố đưa con đi rửa mặt, rửa mặt xong chúng ta tết bím tóc được không?”
“Được ạ.” Hoa Lài Nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, lại ngáp một cái.
Tần Mặc Lĩnh biết tết, buộc các loại bím tóc, từ trước khi con gái ra đời, mỗi ngày anh đều luyện tập làm sao để tết tóc, đối tượng để anh thực hành là Giản Hàng. Buổi tối Giản Hàng ngồi đọc sách, anh ngồi ở bên cạnh tết tóc. Dựa theo những video trên mạng, anh học rất nhanh. Có hôm anh búi tóc hai bên cho cô, sau khi buộc xong Giản Hàng đi soi gương, cô bị chọc tức đến bật cười suýt rơi nước mắt, ngày hôm đó con gái ở trong bụng cử động rất mạnh.
Từ sau hôm đó Giản Hàng không cho anh dùng đầu tóc mình để luyện tập nữa.
Sau khi rửa mặt, tết tóc cho con gái xong, Tần Mặc Lĩnh lại pha sữa bột cho con uống.
Hoa Lài Nhỏ gọi anh trai khắp nơi, [Anh ơi?]
“Anh đang ở ngoài sân đá bóng/”
“Bố, tìm anh.”
“Con uống sữa xong chúng ta sẽ đi tìm.”
Hoa Lài Nhỏ ngoan ngoãn uống hết nửa bình sữa, kéo bố xuống lầu.
Tần Mặc Lĩnh ôm con gái vào lòng, Hoa Lài Nhỏ ôm chặt cổ bố, dán đầu vào trán bố mình, bé mở mắt thật to, cùng bố đọ xem mắt ai to hơn.
So đi so lại, bé bị chính mình chọc cười hi ha.
Tần Mặc Lĩnh không biết con gái cười vì lý do gì, rốt cuộc đứa trẻ này đang nghĩ gì trong lòng, anh không thấu được.
Mỗi tối Giản Hàng đi làm về đều sẽ chơi cùng con, cũng sẽ cùng cười với con gái, anh cũng không hiểu điểm khiến Giản Hàng cười là điểm nào.
Bảo mẫu đang cùng chơi đá bóng với hai đứa trẻ.
Đến sân dưới lầu, Tề Chính Sâm cũng lái xe vào.
“Bố ơi!” Chung Kỳ nhận ra biển số xe của bố, xe bố nhóc vừa dừng lại, nhóc lập tức lao qua.
Tề Chính Sâm bước xuống xe, hơi quỳ xuống giang tay ra, con trai cười toe toét nhào vào lòng anh, anh lập tức đón được. Từ nhỏ con trai đã thích cười, đôi mắt lấp lánh như sao, giống hệt với Chung Nghiên Nguyệt vậy.
Anh vừa từ nhà bố vợ qua đây, buổi trưa cùng anh rể qua, cùng bố ăn bữa cơm.
Vài năm trôi qua, trừ những buổi tiệc quan trọng của Chung gia, Chung Nghiên Nguyệt và Chung Nghiên Phi gần như rất ít khi về nhà, chỉ có anh và anh rể thường về ăn cơm cùng bố mẹ.
Bây giờ bố vợ đã hoàn toàn nghĩ thông rồi, dục vọng khống chế cũng không mạnh mẽ như trước kia nữa, hoàn toàn không quản bất kì chuyện gì của hai vợ chồng anh.
“Bố ơi, bố chơi đá bóng cùng con và anh đi.” Tiểu Chung Kỳ khẩn cầu nỏi.
“Được.” Tề Chính Sâm đứng dậy, cởi áo khoác ngoài để vào trong xe.
Tiết trời tháng ba dễ chịu, hôm nay không có gió lớn.
Tần Mặc Lĩnh ôm con gái ngồi trong sân nhìn bọn họ đá bóng, lúc lúc anh lại đút hoa quả cho con ăn.
Hoa Lài Nhỏ quay mặt qua, “Bố, mẹ.”
Bé muốn hỏi là, khi nào thì mẹ về vậy.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên trái con gái: “Sắp rồi, đợi ông mặt trời lặn xuống là mẹ sẽ về.”
Hôm nay Giản Hàng hẹn Phùng Mạch ăn cơm, sau khi ăn trưa xong, hai người lại gọi ly cà phê ngồi trò chuyện.
Trước đây cô cầm giấy tờ nhà đến ngân hàng Nghi Thạc thế chấp vay tiền, hai năm trước đã trả hết nợ, cô dùng khoản thu nhập vài năm trước đó của mình để trả.
Còn hai mươi triệu Phùng Mạch cho cô mượn vẫn chưa trả, coi như là khoản đầu tư của cô ấy. Bây giờ lợi nhuận của bộ phận số Bốn vô cùng khả quan, năm đó đầu tư bao nhiêu kiếm được bấy nhiêu.
Phùng Mạch nói đùa: “Sớm biết tôi đã cho cô vay thêm mấy chục triệu rồi, bây giờ chỉ việc ngồi nhận tiền.”
Cô ấy lo lắng hỏi: “Công việc phó tổng ở Lạc Mông có ổn không?”
“Cũng ổn, vẫn đang tìm tòi học hỏi. Có Ngô tổng nắm bắt tốt đại cục, công việc của tôi cũng nhẹ nhàng hơn.”
Tháng trước cô đã được lên chức phó tổng giám đốc điều hành của Lạc Mông, quản lý bộ phận kinh doanh số Bốn và các bộ phận kinh doanh ở nước ngoài. Chức vị bây giờ của cô chính là chức vị trước đó của phó tổng Ngô.
Bây giờ giám đốc của bộ phận số Bốn là Trịnh Viêm Thúc, trong cuộc họp hàng tuần, cô và Trịnh Viêm Thúc không có gì khác biệt là bao so với khi vẫn còn ở bộ phận số Bốn, trong vấn đề công việc vẫn tranh cãi không ngừng. Muốn hy vọng anh ta bớt bớt lại tính nóng nảy, không có cửa.
Nhưng bây giờ lập trường của mỗi người đã thay đổi rồi, anh ấy giành về lợi ích cho bộ phận số Bốn, còn cô phải xuất phát từ lợi ích lớn của Lạc Mông. Ngồi ở vị trí phó giám đốc điều hành mới cảm nhận được năm đó quả thực phó tổng Ngô đã không dễ dàng gì.
Hiện nay phó tổng Ngô đã là CEO của Lạc Mông, thường nói đùa với cô rằng, bây giờ mỗi khi mở họp người cần phải chuẩn bị một ly nước lớn là cô, ông chỉ cần đem theo một ly thuỷ tinh nhỏ là đủ rồi.
Cũng trong tháng trước, Tần Mặc Lĩnh rời khỏi Lạc Mông. Mấy năm nay anh ở bên cô đối diện với các khó khăn thử thách của bộ phận số Bốn, ở lại Lạc Mông cùng cô cho đến khi con gái được một tuổi rưỡi.
Sản nghiệp của Tần gia vẫn luôn do chú hai Tần gánh vác, trong các bữa tiệc gia đình chú đã đề cập đến rất nhiều lần, rằng mình đã lớn tuổi rồi, có những việc lực bất tòng tâm, muốn Tần Mặc Lĩnh về tập đoàn giúp đỡ.
Tần Mặc Lĩnh không hề muốn về, bởi vì tập đoàn có can dự đến rất nhiều ngành nghề, lợi ích dây dưa rất sâu, quan hệ rối rắm phức tạp, nhưng lại không thể không trở về.
Đang trò chuyện, điện thoại của Phùng Mạch vang lên, là con gái gọi cho cô.
Phùng Mạch nhấn nghe, khi nói chuyện với con giọng điệu vô cùng ôn nhu, cho dù con có nói gì cô đều vô cùng nhẫn nại từ từ đáp lại.
Giản Hàng cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, nhìn về phía dòng xe tấp nập ngoài cửa sổ. Bây giờ cô và Phùng Mạch đều đã làm mẹ, nghĩ đến những tranh chấp âm thầm năm xưa lại cảm thấy vô cùng ấu trĩ.
Nhưng nếu như trở lại năm mười mấy tuổi, có lẽ cô và Phùng Mạch cũng vẫn sẽ như vậy.
Năm tháng và yêu thương đã mài mòn đi sự góc cạnh của họ.
—
Vào ngày thứ hai, sau khi Trịnh Viêm Thúc kết thúc cuộc họp với ban lãnh đạo cấp cao, về đến bộ phận số bốn tiếp tục mở họp nội bộ.
Ban quản lý cấp cao của Lạc Mông có thay đổi, bộ phận số Bốn cũng theo đó mà điều chỉnh vị trí chức vụ.
Bây giờ Chu Nghĩa là phó giám đốc của bộ phận số Bốn, Giản Hàng đã không còn ở đây nữa, cuối cùng anh và Chu Nghĩa cũng có thể mở lời trào phúng đối phương không chút kiêng nể gì.
Mỗi lần đều là anh thẳng, bởi vì anh là chính, Chu Nghĩa là phụ.
*Từ ‘phụ’ và từ ‘phó’ trong ‘phó giám đốc’ trong tiếng trung là một từ.
Trào phúng xong, bọn họ lại tiếp tục thảo luận những kế hoạch chiến lược có lợi cho lợi ích phát triển lâu dài của bộ phận.
Trong cuộc họp hôm nay sẽ thông báo quyết định miễn nhiệm.
Lâm Kiêu lên chức phó giám đốc bộ phận thị trường, phó tổng ban đầu lên chức giám đốc.
Trong năm người có thể nhìn rõ ra được, suýt chút nữa Lâm Kiêu đã vui mừng mà nước mắt tuôn rơi. Nhân tài trong bộ phận thị trường rất nhiều, vốn dĩ cậu không dám ôm nhiều hy vọng trong lần bổ nhiệm này, sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Không ngờ cậu lại được chọn.
Trước đây chỉ quản lý một đội ngũ nhỏ mười mấy người cậu đã cảm thấy nở mày nở mũi, thường xuyên đắc ý trước mặt Tần Tỉnh. Bây giờ sắp phải quản lý hơn trăm người, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Năm thứ sáu cậu đến Lạc Mông, cuối cùng cũng có chút tiền đồ.
Sau khi tan họp, Trịnh Viêm Thúc bảo Lâm Kiêu đến phòng làm việc của anh.
Đến bây giờ Lâm Kiêu vẫn đang choáng ngợp cảm xúc, bước ra khỏi phòng họp, cậu cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Giản Hàng: [Lão đại, bây giờ em đã là phó giám đốc bộ phận thị trường rồi (nhe răng) (nhe răng) ]
Gửi tin nhắn xong mới cảm thấy có gì đó sai sai, cậu không nên báo tin vui này cho Giản Hàng đầu tiên mới đúng, nên gửi tin nhắn cho Tần Tỉnh trước, đắc ý với cậu ta một phen.
Sau khi gửi tin nhắn cho Giản Hàng, cậu lại gửi tin nhắn cho bố mẹ. Niềm vui trong lòng không có chỗ bày tỏ hết, cậu lại gửi cho ông bà nội, ông bà cô mỗi người một tin.
Kỳ thi đại học năm đó cậu đã không thể khiến cho họ vui lòng, cuối cùng cũng có thể để mọi người vui vẻ một phen.
Mẹ còn kích động hơn cậu, lau nước mắt hỏi: [Đã nói cho dì nhỏ biết chưa?]
Lâm Kiêu: “….”
Cậu bất đắc dĩ nói: [Con đã nói rồi.]
Đọc đầy đủ truyện chữ Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị, truyện full Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị