Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã qua hai năm.
Trời trong mây nhạt, mây trắng vô hình.
Màu xanh lam, thời đại thịnh thế.
Mẫu đơn muôn tía nghìn hồng xinh đẹp bừng bừng nở rộ, dương liễu xanh biếc theo gió mà bay, xuân sắc vô thượng tung bay giữa thịnh thế xuân hạ, bướm bay ong quấn, mùi thơm ngát quanh quẩn bên người.
Sắc màu rực rỡ, bừng bừng sinh cơ, cảnh tượng xinh đẹp tô điểm cho thời thái bình thịnh thế.
Vùng đất hồi xuân, tất cả từng là tội ác, đều cáo biệt vào mùa đông rét căm căm, đã trở thành quá khứ.
Lịch sử, tại mùa xuân đã lật sang một trang mới.
Đại lục Vong Xyên trải qua hai năm nghỉ ngơi lấy lại sức, đã hoàn toàn khôi phục sau cuộc tru diệt ở Thần Minh vực.
Hân hoan cùng chân chính yên ổn, đã xây dựng ra một mùa xuân vui vẻ của thiên hạ.
Mà đang trong cảnh xuân sắc an bình, Địa Ma Hỏa và Hắc Ma rừng rậm lại cực kỳ bận rộn náo nhiệt.
Kiếp sau vạn thú trọng sinh, từ khắp các nơi ở đại lục Vong Xyên đều chạy tới, tụ tập ở chỗ này.
Các cao thủ khắp nơi trên đại lục, tông môn cùng với dân chúng ở gần, người người cao hứng bừng bừng chạy tới, hội tụ ở Hắc Ma rừng rậm.
Bởi vì, tại cuộc tru sát Thần Minh vực đã có cống hiến kiệt xuất với đại lục, Vạn thú vương Tiểu Ngân sắp làm đám cưới.
Hắc Ma rừng rậm, lúc này vạn thú hô vang.
Từ chỗ của Đông Thiên Vương mang rượu tới, rượu nhiều như nước chảy được bày ra.
Từ chỗ của Đông Thiên Vương lừa người của gánh hát đến ca múa, tại bất kỳ chỗ nào trong Hắc Ma rừng rậm, đều tràn ngập âm thanh diễn tấu và cười đùa, từ trong gió xuân cất cánh bay lên.
Từ chỗ của Đông Thiên Vương lấy được thức ăn ngon vật tốt, bưng lên vô cùng vô tận.
Khiến khách đến chúc mừng, xem như ở nhà.
Trong nhóm vạn thú, từ con thỏ ma thú nhỏ nhắn xính xắn, tay cầm cái khay lớn đựng trái cây, khuôn mặt tươi cười bận rộn đón khách.
Cho đến Thôn Vân Tỳ Hưu khổng lồ như vậy, bận rộn san bằng sân bãi, nghênh đón người đến.
Quả thực chính là xuất động toàn bộ thế giới ma thú.
“Ha ha, đại hôn của Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, quy mô này so với đại hôn của ta năm đó thì lớn hơn nhiều.” Lạc Vũ ngồi dựa vào thạch đài cao cao bên cạnh, hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn quy mô đại hôn trước mặt.
Vạn thú đều tới thì không phải nói, tông chủ của Ngũ Tông và những cao thủ cũng tới.
Cũng có không ít những quốc chủ không rõ danh hào, quý tộc, thị tộc, cao thủ trên đại lục cũng đến đây cổ động.
Quy mô này, coi như là Hắc Ma rừng rậm to lớn như vậy, hiện tại cũng chật chội . Nhưng nhìn một đám ma thú, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, hoặc là tay nâng bầu rượu, hoặc là vai khiêng thức ăn, hoặc là hô phong hoán vũ bố trí khách nhân.
Lạc Vũ đã cảm thấy đáng mừng, nhìn xem vạn phần đáng yêu
“Còn không phải là yêu ai yêu cả đường đi.” Ngồi ở bên cạnh Lạc Vũ, Minh Trần Dạ vừa thưởng thức một ngụm rượu, vừa bẹp miệng nói với Lạc Vũ.
Tất cả những người có tài tại đại lục Vong Xyên đều tới, còn không phải là xuất phát từ Vân Thí Thiên và Quân Lạc Vũ.
Người nào không biết Tiểu Ngân và Tiểu Hồng là ma thú của Đế hậu Lạc Vũ.
Đế quân và Đế hậu đã sớm đám cưới, không có cách nào nịnh bợ.
Lúc này, ma thú của Đế hậu đại hôn, lại là Vạn thú vương, sao có thể không nắm lấy cơ hội mà đến đây chúc mừng chứ.
Vì vậy, cái này rầm rộ kinh người .
Lạc Vũ nghe vậy chỉ cười không nói.
“Người kia nhà ngươi còn chưa tới đây?” Đang lúc Lạc Vũ và Minh Trần Dạ nói chuyện, Giá Hiên Mặc Viêm bày ra vẻ mặt xem thường đi tới đây.
Lạc Vũ ngẩng đầu nhướng mày: “Gọi biểu ca.”
“Không gọi.” Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe xong trên gáy lập tức hiện lên ba đường hắc tuyến.
Muốn hắn gọi Vân Thí Thiên là biểu ca, không có cửa đâu.
“Thật là không nghe lời.” Lạc Vũ che chén rượu trong tay, ha hả cười.
Vân Thí Thiên đang ở tiền điện đây này.
Bởi vì hai năm trước sau khi tiêu diệt Đế Phạm Thiên Thần Minh vực, nàng và Vân Thí Thiên vẫn ở lại Vọng Thiên Nhai, chưa từng xuất cung.
Hôm nay tụ tập nhiều quốc vương, tông chủ như vậy, nhất định phải tới đây làm lễ ra mắt một phen.
Vân Thí Thiên sợ nàng mệt mỏi, lại không tiện từ chối ý tốt của người khác, nên ở tiền điện tiếp kiến những người tới bái kiến, để nàng tự do tự tại ở đây.
Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy giận cũng không phải, mà không giận cũng không phải, không thể làm gì khác hơn là duỗi tay ra đoạt lấy Lạc Vũ chén rượu trong tay, tàn bạo nói: “Bây giờ còn dám uống rượu.”
Vừa nói vừa trợn mắt nhìn Minh Trần Dạ: “Ngươi cũng không quản.”
Minh Trần Dạ nghe vậy thì rất vô tội buông lỏng tay: “Sao ta có thể quản được nàng chứ.”
Dừng lại một chút, sau đó trên mặt nở ra một nụ cười tà ác nói: “Huống chi, ta cũng rất muốn bồi dưỡng ra một tiểu tửu quỷ, về sau có thể uống rượu cùng ta.”
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe hỏa khí lập tức bùng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Minh Trần Dạ.
Sau đó không để ý tới Minh Trần Dạ, vù cái xoay người, hung dữ nói: “Ta đi nói cho tên Vân Thí Thiên hồ đồ kia.”
“A, đừng.” Vẫn luôn rụt cổ lại xem kịch vui, Lạc Vũ nghe nói thế lập tức nhảy lên, một tay túm lấy chén rượu trong tay Giá Hiên Mặc Viêm.
“Ta thật vất vả mới được uống một chút, ngươi đừng đi tố cáo. . . . . .”
“Ông trời của ta, ngươi đừng gào to, chậm một chút, chậm một chút.”
“Ai bảo ngươi nhảy, mau ngồi đàng hoàng cho ta.”
Vừa thấy Lạc Vũ làm ra động tác dũng mãnh, Minh Trần Dạ và Giá Hiên Mặc Viêm đều biến sắc, vội vàng nhảy dựng lên đỡ Lạc Vũ.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ta rõ ràng thân thể của chính mình, không có chuyện gì.” Lạc Vũ thấy vậy cười phất tay một cái, sờ sờ bụng của mình.
Nơi đó bụng đã sớm nhếch lên cao cao, nâng cao tròn căng.
“Ngươi rõ ràng cái rắm, lập tức sắp lâm bồn rồi, còn dám nhảy loạn.” Mặt Giá Hiên Mặc Viêm đen như mực, nhưng động tác tay vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu vịn Lạc Vũ ngồi xuống lần nữa.
“Vận động nhiều mới dễ sinh.” Lạc Vũ cười.
Minh Trần Dạ nghe thế liếc Lạc Vũ một cái: “Cái lý do vớ vẩn, ngươi ngồi đàng hoàng cho ta, nếu dám lộn xộn. . . . . .”
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Đúng lúc Minh Trần Dạ đang uy hiếp Lạc Vũ, ngân quang chợt lóe, tiểu Ngân đeo một đóa hoa đỏ lớn ở trước ngực xông tới.
Thật sự là không bớt việc a, nó là chú rể, lại còn phải nhiều lần sang đây chăm sóc hai vị khách nhân này, ai, cũng là do Lạc Vũ sắp đến ngày sinh.
“Ha ha, đây là cách ăn mặc gì vậy?” Lạc Vũ vừa thấy bộ dạng của Tiểu Ngân, thì bỗng chốc nở nụ cười.
Tiểu Ngân một thân màu bạc, trên ngực treo một quả hỉ cầu cơ hồ còn lớn hơn nó, bộ dáng này thật sự rất khôi hài.
Tiểu Ngân không khỏi đen mặt, nhìn chằm chằm vào Lạc Vũ, bất mãn nói: “Tất cả mọi người đều mặc như vậy .”
Cũng không biết là hai năm qua do Tiểu Ngân cố gắng, hay là ban đầu Lạc Vũ và Vân Thí Thiên cho bọn họ ăn máu có đặc thù công hiệu.
Tiểu Ngân đã sớm có thể mở miệng nói chuyện.
Âm thanh giòn tan trong vắt, nghe như là rượu tinh khiết, rất say lòng người.
“Trang phục mà ta mang cho ngươi đâu rồi?” Lạc Vũ cười hồi lâu rồi ôm Tiểu Ngân vuốt ve, nói.
Tiểu Ngân vừa nghe xong, đôi lông mày nhỏ nhăn lại: “Trang phục kia của ngươi làm sao mặc a, ta còn chưa biến thành người đâu.”
“Đi mặc đi, ta đặc biệt thiết kế để hôm nay ngươi mặc đấy, nhanh đi thay, đừng mặc như thế này đi ra ngoài làm mất mặt xấu hổ, thật là ngu.”
Lạc Vũ vừa nghe lập tức nhíu mày.
Tiểu Ngân nhất thời im lặng nhìn lên trời.
Lạc Vũ này, kể từ khi mang thai, tính tình có chút hung dữ lên rồi.
Nó vốn nói là không cần gấp, đợi nàng sinh xong, nó và Tiểu Hồng đại hôn cũng được.
Kết quả là nàng dám nâng cao bụng bầu sắp chuyển dạ, rồi định hộn kỳ vào hôm nay, rồi làm cho nó một bộ quần áo loạn thất bát tao.
Có ai thấy ma thú cần mặc quần áo không, thật là.
“Nhanh đi.” Lạc Vũ dựng thẳng lông mày.
“Được, được, ta đi mặc.” Phụ nữ có thai lớn nhất, Tiểu Ngân không có biện pháp xoay người tránh đi xa, chạy đi tìm y phục không biết đã bị ném ở chỗ nào rồi.
“Ngươi đi, thông báo cho Tiểu Hồng, bảo nó phải mặc trang phục ta đưa tới, nếu không mặc ta sẽ không làm chủ hôn cho bọn nó.” Lạc Vũ chỉ huy Giá Hiên Mặc Viêm, bùm bùm uy hiếp.
Giá Hiên Mặc Viêm lập tức cũng im lặng, ngước mắt nhìn lên trời.
Hiện tại không nên so đo với một phụ nữ có thai gần chuyển dạ, không so đo. . . . . .
Minh Trần Dạ mắt trợn trắng nhìn một người một thú đi xa, không khách khí ha hả nở nụ cười: “Ngươi xác định ngươi thật sự muốn chủ hôn?”
“Ngươi có ý kiến?” Lạc Vũ nhìn Minh Trần Dạ, mắt hàm chứa uy hiếp.
“Không có.” Minh Trần Dạ lập tức giơ hai tay lên.
Ngân tông cũng không ý kiến, hắn có ý kiến gì chứ.
Mặc dù tất cả đồ đạc trước mắt này, đều là Tiểu Ngân lừa bịp tống tiền hắn, hắn là một trong những người bỏ vốn, nhưng lại không có quyền nói chuyện.
“Vậy còn không sai biệt lắm.” Lạc Vũ thỏa mãn gật đầu.
Minh Trần Dạ thấy vậy thì thào nói: “Thật không biết Vân Thí Thiên đã dưỡng ngươi như thế nào mà khiến ngươi có thói quen như vậy.”
Lạc Vũ nghe vậy lập tức dựng thẳng lông mày lên, còn không đợi nàng mở miệng, phía sau truyền đến một giọng nói lãnh khốc: “Ta nguyện ý.”
Trong giọng nói lãnh đạm xen lẫn nồng đậm sủng nịch, Vân Thí Thiên từ đằng xa đã đi tới, dừng lại ở phía sau Lạc Vũ, đưa tay ôm Lạc Vũ.
“Có mệt hay không?”
Lạc Vũ quay đầu lại tươi cười xán lạn: “Không mệt.”
Vân Thí Thiên nghe vậy gật đầu, đưa tay ôm Lạc Vũ đang ngồi ở trên ghế phủ lông dày, để nàng ngồi ở trong lồng ngực hắn.
Lúc này mới là tiết mùa xuân, mặc dù ánh mắt trời đã ấm áp, nhưng vẫn thoáng lạnh, không thể để cho Lạc Vũ bị lạnh.
“Hừ, buồn nôn.” Minh Trần Dạ thấy vậy xem thường nhìn Vân Thí Thiên, phun ra một câu, quay đầu đi về phía đám người Hải Mặc Phong, Song Diệp thành chủ. Hắn không muốn nhìn thấy Vân Thí Thiên và Lạc Vũ tốt, hắn ghen tỵ a.
Lạc Vũ thấy vậy không khỏi cười khẽ, đưa tay ôm lấy eo của Vân Thí Thiên.
Vân Thí Thiên cúi đầu hôn lên mặt Lạc Vũ một cái, tỉ mỉ ngăn cản gió mát cho Lạc Vũ: “Chờ nàng sinh hài tử xong, chúng ta sẽ đi đại lục Hoàn Du.”
“Tốt.” Lạc Vũ lập tức vui mừng ngẩng đầu.
Đại lục Vong Xyên quá lớn, những năm này mặc dù nàng đi từ trong gió, trong mưa ra, đi qua rất địa phương. Nhưng chưa đi qua nổi một phần trăm diện tích của đại lục.
Đại lục Hoàn Du, đây cũng là nguyện vọng lớn nhất ban đầu của nàng.
Nhìn Lạc Vũ vui mừng, Vân Thí Thiên cười, nhẹ nhàng ôm Lạc Vũ.
Lạc Vũ của hắn nghĩ cái gì, sao hắn có thể không biết chứ.
Lưỡng tình bịn rịn, nồng nàn như mật.
“Này này, thu liễm chút, nơi này là đại hôn của Tiểu Ngân và Tiểu Hồng, không phải là của hai người các đệ.” Đang nồng nàn như mật, thì truyền đến tiếng cười ha hả của Vân Khung.
Sống lại sau một đống công việc ở bên kia, Vân Khung cười đi vào.
Phía sau, Phong Vô Tâm, Quân Vân, Lạc Lê, Phi Yên, một vài nhân vật khác đang ầm ĩ, một đoàn người đi tới trong không khí vui mừng.
Trong đó còn có cả Quân Nhiêu Thiên của Tử Diễn quốc công phủ.
Từ lần trước Quân Nhiêu Thiên đánh cược cả mệnh của mình đi trợ giúp cho bọn hắn, cứu vớt đại lục.
Về chút ân oán nhỏ kia, Lạc Vũ coi như bay theo gió mà đi rồi, không để ở trong lòng nữa.
Người có bản chất và chí hướng không sai, những sai lầm nhỏ kia, nàng có thể tha thứ.
Vì vậy, Tử Diễn quốc công phủ, nhà mẹ đẻ của nàng, cũng thuận gió mà lên, càng ngày càng phát triển tại đại lục, quan hệ giữa hai thị tộc cũng tương đối tốt.
“Đúng thế, muốn thân mật thì về nhà mà thân mật, quả thực là gây tai họa cho mắt của mọi người.” Minh Trần Dạ quạt gió thổi lửa.
“Rất cần ăn đòn.” Hải Mặc Phong gật đầu chen lời.
“Này, các ngươi đang ghen tỵ với tỷ tỷ và tỷ phu của ta.” Lạc Lê chống tay vào eo, trợ trận cho Vân Thí Thiên và Lạc Vũ.
“Tiểu tử, tới đây, bây giờ chúng ta đều là độc thân, là người cùng một phe cánh, ngươi đừng đứng sai trận doanh, nếu không muốn bị quần ẩu(đánh hội đồng).” Vân Khung túm Lạc Lê.
Minh Trần Dạ và Hải Mặc Phong lập tức duỗi tay ra, trực tiếp chế trụ Lạc Lê dưới bờ vai của hai người.
Lạc Lê thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là mở hai tay ra với Lạc Vũ: “Tỷ tỷ, ta lực bất tòng tâm rồi, đưa tới một đám người già độc thân ghen tỵ đáng sợ.”
“Tiểu tử thúi, ngươi nói cái gì đấy?”
“Đè bẹp hắn, hung hăng đánh hắn, dám nói ta già, lão tỷ ngươi nói tất cả chúng ta đây gọi là, những người đàn ông độc thân cấp kim cương.”
“Không cần nói với hắn nhiều như vậy, đánh rồi hãy nói. . . . . .”
Đọc đầy đủ truyện chữ Đặc Công Hoàng Phi, truyện full Đặc Công Hoàng Phi thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Đặc Công Hoàng Phi