Editor: Đinh Hương
Beta: Tửu Thanh
Đây là lễ cưới của Chu Lẫm, Phó Đình Bắc không muốn anh và Lăng Tiêu giành hết sự chú ý của họ, cho nên đến khi trời tối, anh vẫn bình tĩnh ngồi đợi ở bàn của cánh đàn ông, chỉ dám lén lút nhìn cô phù dâu lão luyện Lăng Tiêu từ xa mà thôi, thỉnh thoảng Phó Đình Bắc cũng sẽ nhìn cậu con trai bảo bối đang say sưa ăn uống một lát. Mấy người đàn ông trong đội cảnh sát hình sự đều biết anh, cũng biết Phó Đình Bắc và Lăng Tiêu đã ly hôn rồi, thấy hai người không để ý tới nhau, mọi người đều hiểu ý, chỉ tập trung vào chuyện uống rượu mừng của Chu Lẫm.
Màn đêm buông xuống, Chu Lẫm ôm Lâm Nguyệt vào động phòng, khách mời cũng lục đục ra về.
Phó Đình Bắc đi ra khỏi cửa lớn của nhà họ Chu cùng mấy người trong đội cảnh sát, trên trời là ánh trăng lưỡi liềm cong cong, trước cửa là hai chiếc đèn lồng đỏ dán chữ "Hỷ", anh vẫy tay với từng vị khách ngồi trên xe, sau đó đút một tay vào túi quần, nhắm mắt đứng dựa vào vách tường.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, tinh thần anh rất vui vẻ, nhưng thân thể lại quá mệt mỏi. Một năm nằm vùng khổ cực đến nỗi không một người bình thường nào có thể tưởng tượng ra nổi, một tháng cuối cùng trước khi thu lưới, mỗi ngày trung bình anh chỉ ngủ 3 tiếng, hàng ngày hàng đêm phải đi trên vách núi cheo leo. Nhiệm vụ vừa kết thúc, anh đã gọi điện thoại ngay cho Chu Lẫm, biết hôm nay là ngày kết hôn của cậu bạn thân, anh lại đi suốt đêm để trở về, xuống máy bay cũng không về nhà ngay mà thuê xe đi thẳng tới đây, vào phòng tắm thay bộ lễ phục phù rể mà Chu Lẫm đã chuẩn bị, cuối cùng anh cũng coi như có mặt mũi mà xuất hiện trong hôn lễ của cậu bạn thân.
Ừ, Chu Lẫm rất may mắn, vợ vừa đẹp vừa dịu dàng, thì ra Chu Lẫm thích kiểu phụ nữ thế này, trước đây anh cũng không nhìn ra đấy.
Nhưng, dù sao thì cô dâu vẫn không đẹp bằng Lăng Tiêu, ít ra là anh cảm thấy vậy.
Phó Đình Bắc chợt nở nụ cười, mở mắt ra.
Đối diện anh chính là hồ Tiên Nữ, gió đêm thổi qua, mặt hồ phản chiếu ánh đèn dịu dàng. Anh đã quan sát cả ngày nay rồi, Lăng Tiêu đến một mình, không đi cùng người đàn ông "đã khiến cô thay đổi tình cảm" ấy, có phải điều này chứng tỏ rằng anh vẫn còn cơ hội không? Chu Lẫm là anh em của anh, nếu không phải là người phụ nữ của bạn thân, sao Chu Lẫm có thể để Lăng Tiêu làm phù dâu được cơ chứ?
Càng nghĩ, lồng ngực của Phó Đình Bắc càng nóng lên, người phụ nữ của anh, người phụ nữ của anh.
"Mẹ ơi, tại sao chúng ta không thể ở lại đây vậy ạ?"
Nghe thấy tiếng nói không tình nguyện của con trai truyền ra từ đâu đó, tinh thần Phó Đình Bắc chấn động, anh đứng thẳng người lên và bỏ tay từ trong túi quần ra, phía sau anh khoảng mười bước là chiếc xe BMW màu đỏ của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu dẫn con trai đi ra, vừa xoay người đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dưới ánh đèn lồng, cô bình tĩnh cúi đầu nhìn con trai.
Phó Nam vẫn mặc bộ lễ phục hoa đồng nho nhỏ, nhìn thấy một chú mặc comple đứng phía trước, cậu bé tò mò ngửa đầu lên nhìn.
Phó Đình Bắc nở nụ cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng giống Phó Nam như đúc.
"Bố!" Buông tay mẹ, Phó Nam khóc lóc nhào tới, bố xấu lắm, đi công tác một năm mới chịu về, cậu bé tưởng rằng bố và mẹ không cần cậu bé nữa rồi.
Ôm bờ vai rộng lớn của bố, Phó Nam khóc òa lên, cậu còn khóc dữ dội hơn cả lúc bố mẹ không có bên cạnh nữa.
Phó Đình Bắc ôm con trai thật chặt, tuy nhiên mắt lại nhìn thoáng qua mẹ của cậu bé, cô đi thẳng tới xe, ngồi vào ghế lái nhưng chưa chịu lái đi.
Biết là cô đang chờ anh, Phó Đình Bắc lại càng yên tâm hơn. Anh vỗ vai con trai, rất tự nhiên đi tới hàng ghế sau của chiếc xe BMW màu đỏ. Một tay ôm con trai, một tay kéo cửa xe, thấy tài xế nữ không phản đối, trái tim Phó Đình Bắc buông lỏng một nửa, khom lưng bước vào.
"Bố ơi, con nhớ bố lắm." Phó Nam chẳng khác gì con gấu koala nhỏ đang đu trên người bố mình, nước mắt cậu chảy dài trên má.
"Bố cũng nhớ con lắm, lần này bố được nghỉ một tháng, ngày nào bố cũng chơi với Nam Nam nhé." Sờ gáy của con trai, Phó Đình Bắc mỉm cười nói.
Nghỉ một tháng cơ à?
Mắt Phó Nam sáng lên, không dám tin: ""Thật ạ?"
Phó Đình Bắc gật đầu dứt khoát.
Hai bố con nhìn nhau rất tình cảm, chỗ ghế lái bỗng nhiên truyền tới giọng nói lạnh như băng của người phụ nữ: "Dây an toàn."
Phó Nam quay đầu nhìn mẹ, không nỡ rời xa vòng ôm của bố.
Phó Đình Bắc một lòng muốn theo đuổi vợ nên lúc này đâu dám làm trái ý của người phụ nữ ấy, lập tức đặt con trai vào chỗ ngồi bên cạnh, nhanh chóng thắt dây an toàn cho cả hai bố con. Cảm giác được cô vẫn đang nhìn mình, Phó Đình Bắc ngẩng đầu, gương chiếu hậu trước mặt phản chiếu gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng của Lăng Tiêu với đôi mắt vẫn đang nhìn phía trước.
Phó Đình Bắc vẫn ngắm nhìn cô cho đến khi cậu con trai bên cạnh kéo tay anh đòi nói chuyện.
Trái tim của bạn học nhỏ còn yếu ớt hơn cả phụ nữ, Phó Đình Bắc không thể làm gì khác ngoài việc dỗ con trước đã.
Từ huyện Thanh Thạch về thành phố Giang mất khoảng 2-3 tiếng, Phó Nam hưng phấn cả ngày, ôm cánh tay lớn của bố hỏi rất nhiều chuyện, một lúc lâu sau, cậu bé bắt đầu thấy buồn ngủ. Phó Đình Bắc hôn nhẹ lên đầu con trai, cố ý dịch sang trái một chút, để đầu con dựa vào cánh tay anh.
Tay của bố và tay của chú Chu đều thô như thế, Phó Nam yên tâm ngủ thiếp đi.
Không còn bạn học nhỏ líu ríu nữa, không khí trong xe BMW yên tĩnh lại, chỉ có tiếng động cơ chạy.
Phó Đình Bắc nhìn ghế lái phía trước, anh đang làm gối đầu cho con trai nên phải ngồi lệch đi một chút, anh chỉ có thể nhìn thấy gò má trắng nõn của cô mà thôi. Cô vẫn còn mặc bộ lễ phục phù dâu màu trắng hở vai kia, dưới mái tóc ngắn linh hoạt là cần cổ thon dài trắng nõn, phía sau là tấm lưng mảnh mai. Cánh tay nắm vô lăng của cô giơ lên, nơi dưới nách hơi lộ ra...
Phó Đình Bắc không nhịn được mà nhớ tới những buổi tối nào đó.
Ban ngày cô mạnh mẽ như đàn ông, buổi tối lại rất nữ tính, vòng eo nhỏ và cặp chân dài ấy như muốn lấy mạng của anh.
"Nhìn đủ chưa?" Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
Phó Đình Bắc nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của cô thông qua gương chiếu hậu, nhưng cô không cho anh nhìn thêm nữa nên lại rời tầm mắt đi, tập trung lái xe.
Cổ họng Phó Đình Bắc khô khốc, dựa vào ghế, thấp giọng nói: "Một năm nay anh chưa chạm vào phụ nữ, xin lỗi nhé."
Không hiểu sao Lăng Tiêu lại hừ một tiếng.
Đây cũng coi là một cuộc trò chuyện rồi, Phó Đình Bắc đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, quét mắt nhìn ra ngoài xe, anh nhắm mắt lại nói: "Anh ngủ một chút, đến nơi thì gọi anh."
Lăng Tiêu không trả lời, gần 10 phút sau, cô liếc mắt sang, qua gương chiếu hậu, cô thấy anh mệt mỏi ngủ thiếp đi. Người đàn ông chống tay trên ghế dựa, cằm hất lên, yết hầu lộ ra rất rõ ràng, dưới yết hầu còn có một vết sẹo mờ mờ, năm ngoái, khi hai người ly hôn, anh vẫn không có vết sẹo ấy mà, nhất định là bị thương lúc làm nhiệm vụ rồi.
Lại nhìn gương mặt sạm đen gầy gò của anh, Lăng Tiêu lái xe chậm lại.
Nhà thì không chạy đi đâu được, cô không vội.
Cô kéo dài thời gian, đúng ra 10 giờ là về tới tiểu khu, nhưng hơn 11 giờ xe mới chậm rãi dừng lại dưới tầng.
Một giây khi chiếc xe dừng hẳn lại, Phó Đình Bắc đột nhiên tỉnh dậy, tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên rõ ràng, nhìn bóng lưng của người phụ nữ quen thuộc ở chỗ ghế lái, Phó Đình Bắc càng không phân biệt được đây là mơ hay thực nữa, theo bản năng, anh đưa tay về phía cô: "Tiêu Tiêu..."
Lăng Tiêu không nhúc nhích, trong xe tối đen, anh không nhìn thấy đôi mắt ươn ướt của cô.
Nhưng cuối cùng thì tay của Phó Đình Bắc cũng không chạm được tới cô, vì vai trái của anh còn có con trai, nhận ra sức nặng, Phó Đình Bắc cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ đang ngủ say của cậu bé, Phó Đình Bắc chậm rãi nhớ lại. Anh đã trở về rồi, bên cạnh không còn bọn trùm buôn ma túy nữa mà là người phụ nữ anh ngày nhớ đêm mong và đứa con trai bảo bối mà cô đã sinh cho anh.
"Xuống xe đi." Lăng Tiêu tháo dây an toàn, nói.
Phó Đình Bắc thấy cô xuống xe, nhìn lại đồng hồ, thế mà anh cũng ngủ được 3 tiếng rồi đấy.
Gió đêm thổi tới, tinh thần anh đã tốt hơn một chút, anh ôm lấy con trai, vội vã đuổi theo Lăng Tiêu, nhưng không biết tại sao anh lại lùi lại một bước.
Vì tâm tư của anh đều đặt hết trên người cô nên tận đến lúc tiến vào thang máy, Phó Đình Bắc mới nhận ra đây là căn nhà mà hai người họ đã mua sau khi kết hôn, không phải là căn nhà của riêng cô. Nói vậy thì cô vẫn sống ở đây ư? Cô và con trai đang đợi anh hay là cô chỉ có lòng tốt đưa anh và con trai về?
Đủ các loại suy đoán hiện lên trong đầu anh, thang máy lên đến nơi, Lăng Tiêu bước ra đầu tiên, mở cửa.
Ánh đèn sáng lên, tất cả đồ đạc trong nhà đều không thay đổi, năm đó khi ly hôn, cô chỉ mang theo vật dụng cá nhân, căn nhà vẫn giống như lúc trước. Phó Đình Bắc ôm con trai đến phòng ngủ, trên đường qua phòng vệ sinh, anh âm thầm liếc mắt nhìn, phát hiện bên trong chỉ bày đồ vệ sinh cá nhân của cô mà thôi. Trong lòng đột nhiên thoải mái hơn hẳn, trái tim Phó Đình Bắc đập nhanh hơn.
Sau khi giúp cậu con trai thay quần áo và kéo kín chăn, thấy cô đi ra, Phó Đình Bắc lập tức đuổi theo.
Lăng Tiêu đi thẳng vào phòng ngủ chính, căn phòng ngủ quen thuộc, cô vẫn mặc bộ lễ phục phù dâu, eo nhỏ chân dài, bóng lưng rất quyến rũ.
Lên hay là không lên đây?
Ánh mắt Phó Đình Bắc đen và sâu như mực, bên trong như có một ngọn lửa đang rực cháy.
Người phụ nữ không thèm quan tâm tới anh, mở tủ quần áo lấy váy ngủ ra rồi đi tới phòng vệ sinh.
Phó Đình Bắc bước vào, thuận tiện khóa cửa phòng ngủ chính lại.
Anh ngồi trên ghế, 3 phút sau, lại lên giường, 3 phút sau, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, Phó Đình Bắc không chịu nổi, kéo hộc tủ, thấy bên trong vẫn còn bao cao su, Phó Đình Bắc lấy ra ba cái, đút một cái vào túi quần rồi nhét hai cái dưới gối. Lượn quanh căn phòng một vòng, anh "cạch" một cái tắt đèn đi, sau đó đi tới cửa phòng tắm, dựa lưng vào vách tường.
Trái tim đập thình thịch, nước vẫn chảy ào ào, chảy mãi, chảy mãi... ngừng lại rồi.
Anh nghe thấy cô đi về phía cánh cửa, nghe thấy tiếng cô cử động trong bóng tối, Phó Đình Bắc dựa vào tiếng động kia để “nhìn” từng hành động của cô, chiếc khăn tắm chà sát qua cần cổ thon dài rồi một đường đi xuống...
Phó Đình Bắc nắm chặt nắm đấm lại.
Rốt cuộc "cửa" đã mở, Lăng Tiêu vừa lau tóc vừa đi ra, mới bước được một bước đã bị người ta ép dựa vào tường, như hổ như sói.
"Ý gì đây?" Lăng Tiêu không phản kháng, chỉ hờ hững nói.
Phó Đình Bắc đè chặt cô, gương mặt đẹp trai như đang dán vào gương mặt ướt át của cô: "Em có ý gì? Có muốn làm người phụ nữ của anh nữa không?"
Lăng Tiêu nhếch môi, nhưng trước khi cô kịp mở miệng, cô đã bị anh che miệng lại, anh dùng sức hôn cô, giọng nói khàn khàn: "Con mẹ nó, hơn nửa đêm em ăn mặc như vậy xuất hiện trước mặt anh, rõ ràng là em đang chủ động “hiến thân”. Đã thế thì em đừng trách anh không khách sáo! Mặc kệ em có chồng hay chưa, vào phòng anh thì là người của anh!"
Cô là của anh, từ hồi trung học cô đã là của anh rồi, con trai cũng đã có, ai cũng đừng hòng cướp cô đi! Lần trước để cô rời đi vì anh có nhiệm vụ, sợ không về được, nhưng từ giây phút cô bước ra khỏi cửa nhà, Phó Đình Bắc đã hạ quyết tâm, anh nhất định phải sống sót trở về, sống sót để cướp lại cô!
Bọn buôn ma túy suýt đã giết được anh, anh vì cô mà có thể thoát hiểm kịp thời, bọn buôn ma túy lại nã đạn vào người anh, anh vì cô mà bò ra khỏi mưa bom bão đạn, không nhìn thấy cô, anh chết cũng không cam tâm!
"Tiêu Tiêu..." Anh khàn giọng gọi cô, bàn tay lớn xé váy ngủ tơ tằm của cô ra, áo trên cũng cởi nốt, tay còn lại đeo “thứ đó” rồi mạnh mẽ tiến vào.
Lăng Tiêu nắm chặt bả vai anh, cố nhịn sự đau đớn và khó chịu xuống.
Đọc đầy đủ truyện chữ Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng, truyện full Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng