Phiên Ngoại 2: Ba ơi, mình đi đâu đó?
Hoắc Hi vốn không muốn mang con trai đến tham gia chương trình tống nghệ nổi tiếng toàn quốc này. Thứ nhất là vì tình hình internet thời nay không an toàn, hở một chút sẽ dẫn phát chiến tranh bàn phím. Thứ hai là vì cậu nhỏ nhà anh là một tên nhóc nghịch ngợm lanh lợi, một khi nháo lên là chỉ có Thịnh Kiều mới trị được, ngay cả anh cũng bó tay chịu chết.
Lần thứ hai đạo diễn chương trình tới đưa thiệp mời, tiểu Hoắc Hi đang ở nhà, một người ngồi dựa cửa sổ chơi xếp gỗ. Cậu nhóc bé bé xinh xinh, đáng yêu mười phần, kế thừa toàn bộ gen tốt đẹp nhất của ba lẫn mẹ, lại còn ngoan ngoãn, mới 4 tuổi đã thuộc cả trăm bài thơ, thuộc bảng cửu chương, còn học song ngữ, nói tiếng Anh rất chuẩn.
Giờ phút này, cậu bé yên tĩnh ngồi xếp gỗ.
Đạo diễn là người rất biết dụ trẻ con, đợi Hoắc Hi vào trong rót nước liền lăn xăn chạy qua làm quen.
“Tiểu Hoắc Hi, cháu đang chơi gì đó?”
Tiểu Hoắc Hi dùng giọng sữa trả lời.
“Chơi xếp gỗ.”
Đạo diễn cầm một khối gỗ lên, hỏi.
“Một người chơi có chán không? Có muốn chú chơi cùng không?”
Tiểu Hoắc Hi banh mặt, nghiêm túc lắc đầu.
“Dạ không cần. Cháu quen rồi.”
Đạo diễn bị chọc cho cười lên.
“Quen rồi? Chẳng lẽ ở nhà cháu luôn chơi một mình à?”
Cậu nhóc giống như bị chọc trúng nỗi đau, ủy khuất gật đầu.
“Baba chơi với mama. Mama chơi với baba. Hổng ai chơi với tiểu Hi hết.”
Vừa vặn, Hoắc Hi bưng nước ra tới, nghe giọng nói uất nghẹn của con trai, cũng bị chọc cho cười.
“Mama ở nhà liền chơi với con, buổi tối cũng ngủ với con. Trẻ con nói dối là không ngoan nha, sẽ không được uống sữa bò.”
Tiểu Hoắc Hi tức khắc nước mắt lưng tròng.
“Nhưng nửa đêm Hi Hi tỉnh lại cũng không thấy mama a~ Mama đều lén lút đi tìm baba~”
Hoắc Hi: “…”
Đạo diễn nghẹn cười thật cực khổ.
Tiểu Hoắc Hi lại cầm một khối gỗ, xếp lên trên, vẻ mặt ưu thương nói tiếp.
“Baba yêu nhất là mama. Mama yêu nhất là baba. Hổng ai yêu tiểu Hi hếtttttt!”
Chính vì lời nói này của con trai mà Hoắc Hi mới quyết định tham gia chương trình.
Thịnh Kiều đang quay phim điện ảnh, biết Hoắc Hi muốn mang con tham gia chương trình “Ba ơi, mình đi đâu đó?” mà cô còn đặc biệt chạy trở về một chuyến. Cô giúp hai cha con chuẩn bị hành lý, sắp xếp áo quần, dặn dò tiểu Hoắc Hi phải nghe lời baba, ở bên ngoài không được khóc nháo.
Tiểu Hoắc Hi ở trước mặt Thịnh Kiều luôn là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn khác xa với bộ dáng lên án “không ai yêu cậu” ở trước mặt Hoắc Hi. Cậu ưỡn ngực nói.
“Mama yên tâm, con sẽ chiếu cố baba thật tốttttt.”
Trước khi xuất phát, tổ tiết mục quay một đoạn phỏng vấn ngắn, cơ bản chỉ hỏi Hoắc Hi có từng một mình đưa con trai đi du lịch chưa, có từng một mình chăm sóc con trai chưa, có tự tin hay không.
Khi phỏng vấn tiểu Hoắc Hi, đạo diễn đặc biệt ôm cậu nhóc đặt lên ghế xoay tròn. Tiểu Hoắc Hi mặc cái áo in hình người Nhện, hai chân lắc lư qua lại, đầu nghiêng nghiêng, đáng yêu đến mức khiến toàn bộ nhân viên công tác muốn ôm tim.
Đạo diễn hỏi.
“Hi Hi à, sắp phải đi xa cùng baba rồi, cháu có vui không?”
“Nếu có mama nữa thì càng vui. Vì sao mấy cô chú không cho cháu mang theo mama vậy?”
“Bởi vì mama bận làm việc kiếm tiền mua đồ chơi cho Hi Hi nha.”
Tiểu Hoắc Hi cái hiểu cái không, miễn cưỡng gật đầu.
“Vậy được rồi.”
Đạo diễn lại hỏi.
“Hi Hi thích nhất là baba hay là mama?”
Tiểu Hoắc Hi chớp chớp mắt.
“Đều thích. Mama nói không thể bất công.”
Mọi người cười rộ lên. Đạo diễn hỏi tiếp.
“Mama còn nói gì nữa không?”
Tiểu Hoắc Hi bẻ ngón tay, nghiêm túc đếm số.
“Mama nói, baba là người khiêu vũ đẹp nhất thế giới, ca hát hay nhất thế giới, diễn kịch xuất sắc nhất thế giới, lớn lên đẹp trai nhất thế giới.”
Tiểu Hoắc Hi đưa tay chống cằm, dùng giọng sữa kể chuyện.
“Có một lần, cháu xem một vị caca biểu diễn trên tivi, hay lắm. Cháu đòi mama dẫn cháu đi xem caca biểu diễn. Mama đáp ứng. Cháu còn mua hoa để tặng caca nữa nha. Nhưng đến lúc tới nơi, nhìn lên sân khấu lại chỉ thấy baba đang biểu diễn.”
Tiểu Hoắc Hi ủy khuất muốn khóc.
“Mama nói, sân khấu của baba là đẹp nhất, xem baba đủ rồi.”
Toàn bộ nhân viên cười muốn điên luôn.
Dạy fan, nên dạy từ thuở còn thơ nha~
Ngày quay đoạn giới thiệu, Thịnh Kiều có mặt ở nhà. Cô mở cửa mời nhân viên vào tham quan phòng ngủ của tiểu Hoắc Hi.
Phòng ngủ của cậu bé được trang trí bằng hình ảnh siêu anh hùng, ngay cả ra trải giường cũng là hình ảnh chiến đội anh hùng. Tiểu Hoắc Hi có dáng ngủ rất ngoan, nằm nghiêng, đè một nửa mặt, mông nhỏ dẩu lên.
Tổ tiết mục muốn quay cảnh Hoắc Hi gọi con trai rời giường thay quần áo.
Cậu nhóc ngủ nướng không thèm dậy. Hoắc Hi ôm kiểu nào, lăn kiểu nào cũng không gọi nổi. Tiểu Hoắc Hi lè nhè.
“Muốn mama hôn hôn một cái.”
Hoắc Hi hỏi.
“Baba hôn không được sao?”
Cậu nhóc xoay mông vào mặt Hoắc Hi.
“Baba hổng thơm bằng mama.”
Giữa tiếng cười của tổ tiết mục, Thịnh Kiều phải chạy vào, quỳ gần mép giường, ôn nhu ôm tiểu Hoắc Hi từ trong chăn ra, cô hôn cái má phính phính của cậu, nhẹ giọng nói.
“Sáng mai không có mama, Hi Hi phải nghe lời baba ngoan ngoan rời giường, nhé?”
Tiểu Hoắc Hi ôm cổ Thịnh Kiều, cọ cọ nhõng nhẽo. Cậu nhóc biết nếu đã hứa thì phải làm được, nhưng cậu thật sự không chắc ngày mai cậu có thể ngoan ngoãn rời giường hay không, thế là im lặng không nói lời nào.
Thịnh Kiều nói tiếp.
“Mama sẽ xem tivi nha. Nếu Hi Hi khi dễ baba, làm baba mất vui, mama về sau sẽ không đọc truyện dỗ Hi Hi ngủ nữa nha.”
Tiểu Hoắc Hi tức khắc gật đầu.
“Con nhất định nghe lời baba.”
Thịnh Kiều khẽ cười, liếc nhìn Hoắc Hi.
Tiểu Hoắc Hi chứng minh bản thân rất nghe lời, rất ngoan ngoãn, tự động đứng lên mặc quần áo, còn đứng lên ghế nhỏ tự đánh răng rửa mặt luôn. Hoắc Hi đứng bên cạnh. Hai cha con chung khung hình, cùng đánh răng, ấm áp đáng yêu muốn chết.
Thịnh Kiều làm xong bữa sáng. Lúc đưa bình sữa cho tiểu Hoắc Hi, cậu bé vậy mà ngượng ngùng đỏ ửng cả lỗ tai, e thẹn đẩy bình sữa ra, lí nhí nói.
“Hi Hi lớn rồi, Hi Hi không bú bình.”
Thịnh Kiều nghẹn cười, rót sữa bò vào chén rồi đưa cho con trai một cái muỗng.
“Vậy Hi Hi dùng muỗng uống sữa nhé.”
Lúc này cậu nhóc mới vừa lòng.
Ăn sáng xong, hai cha con kéo hành lý ra cửa. Thịnh Kiều tiễn họ đến cổng. Hoắc Hi xoay người ôm cô, đặt một nụ hôn lên trán.
Tiểu Hoắc Hi chân ngắn, chạy hự hự lại, bất mãn la lên.
“Con cũng muốn hôn mama.”
Hoắc Hi đúng lý hợp tình trả lời.
“Lúc mới rời giường con đã hôn rồi.”
Tiểu Hoắc Hi: “…”
Huhu… baba khi dễ con~
Thịnh Kiều buồn cười, bế tiểu Hoắc Hi đang chu miệng ủy khuất lên. Cậu nhóc tức khắc nhìn Hoắc Hi liếc mắt một cái, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, còn muốn khoe khoang nên vòng tay ôm cổ Thịnh Kiều, bẹp~ một cái hôn lên má cô.
Hoắc Hi: “…”
Tên nhóc này mỗi ngày đều tranh sủng với anh a~
Ngoài cửa là xe thương vụ của tổ tiết mục, xếp hành lý vào cốp xong, trước khi xe khởi động, tiểu Hoắc Hi nhoài ra ngoài cửa xe, nước mắt rưng rưng nói.
“Mama, tạm biệt. Con sẽ nhớ mama lắm.”
Thịnh Kiều vẫy tay.
“Tạm biệt bảo bối. Mama cũng sẽ nhớ con lắm.”
“Phải nhớ con nhiều hơn nhớ baba~”
Hoắc Hi: “???”
“Nhớ nhiều giống nhau. Mama nói không thể bất công nha~”
Tiểu Hoắc Hi thở dài, ghét bỏ liếc nhìn cái người đang ngồi bên cạnh, người đã cướp đi một nửa tình yêu của mama giành cho mình.
Nhìn thấy hết thảy, Hoắc Hi: “…”
Xin hỏi, có dịch vụ trả con không?
Xe chạy ra đường lớn, hướng về sân bay.
Nỗi buồn phải rời xa mama của cậu bé rất nhanh bị hình ảnh máy bay lớn chiếm cứ. Tiểu Hoắc Hi luôn tin rằng máy bay lớn sở dĩ bay được trên trời là do có siêu anh hùng ẩn thân nâng từ bên dưới.
Cho nên khi ngồi máy bay, cậu đặc biệt ngoan ngoãn, không nhảy không nháo, sợ siêu anh hùng không thích cậu, không bảo vệ cậu nữa.
Sau 4h bay, phi cơ hạ cánh. Hai cha con Hoắc Hi rốt cuộc hội họp cùng với 4 cặp cha con khách quý khác.
Tính luôn Tiểu Hoắc Hi, tổng cộng có 5 bạn nhỏ, hai bé gái và ba bé trai. Tiểu Hoắc Hi nhỏ tuổi nhất. Các vị baba giới thiệu chào hỏi lẫn nhau. Các bạn nhỏ thì có chút sợ người lạ, trốn sau lưng baba của mình, ló đầu đánh giá các bạn nhỏ khác.
Người lớn giới thiệu xong liền lôi kéo mấy đứa bé ra cho chúng chào hỏi lẫn nhau. Tiểu Hoắc Hi gọi một lượt caca, tỷ tỷ xong mới phát hiện bản thân nhỏ tuổi nhất, buồn bã cúi đầu ủ rũ đứng một bên.
Tổ tiết mục an bài 5 chiếc xe thương vụ, lần lượt chở khách quý đi tới một thôn núi.
Vừa lên xe, tiểu Hoắc Hi rầu rĩ không vui hỏi.
“Baba, vì sao con lớn chậm như vậy? Kiên Quả ca đã 7 tuổi, vì sao con mới 4 tuổi?”
“Bởi vì Kiên Quả ca ngoan ngoãn ăn cơm, không ăn đồ vặt, nên lớn nhanh hơn.”
Tiểu Hoắc Hi trừng mắt, nắm chặt bàn tay nho nhỏ, âm thầm hạ quyết tâm: về sau phải ăn thiệt nhiều cơm!
Xe một đường lắc lư chạy vào thôn núi. Bốn phía là ruộng lúa. Trong sông có vịt hoang. Ngoài ruộng có trâu. Tiểu Hoắc Hi lớn chừng này còn chưa từng thấy nông thôn, nháy mắt liền bị phong cảnh điền viên hấp dẫn, mở to mắt nhìn không chớp.
Hai cậu bé kia thì sợ hãi khóc oa lên, chỉ có tiểu Hoắc Hi ngoan ngoãn ôm chân baba. Hai vị phụ huynh kia hâm mộ nhìn Hoắc Hi.
“Con trai anh thiệt là ngoan.”
“Bởi vì còn chưa tới lúc ku cậu nháo lên thôi.”
Quả nhiên, lời khen chưa kịp nguội. Tổ tiết mục thông báo khách quý phải giao nộp toàn bộ đồ ăn vặt và đồ chơi, tiểu Hoắc Hi không chịu nghe theo, một cục nho nhỏ ngồi lên vali của mình, gắt gao túm bàn tay, ai nói gì cũng không chịu xuống.
Hoắc Hi giảng đạo lý nửa ngày cậu bé vẫn không thèm nghe, anh phải dùng tới sức mạnh, túm áo nhấc cậu khỏi vali hành lý. Tiểu Hoắc Hi gào khóc kinh thiên động địa, vừa khóc vừa trách tổ tiết mục.
“Mấy cô chú nói có thể mang theo đồ chơi. Mấy cô chú lừa gạt con nít. Mấy cô chú không phải người tốt.”
Hoắc Hi chỉ vào camera.
“Mama đang nhìn kìa.”
Tiểu Hoắc Hi giống y như lật máy hát đĩa, nháy mắt tắt tiếng khóc, trên mặt vẫn còn vương nước mắt nhưng vẻ mặt lo sợ bất an nhìn máy quay nói nhỏ.
“Mama, Hi Hi rất ngoan nha~”
Hoắc Hi ôm con trai vào lòng, nhỏ giọng nói.
“Một lát baba làm đồ chơi mới cho Hi Hi nhé.”
Tiểu Hoắc Hi vui vẻ bẹp~ một cái hôn lên má anh.
Sắp xếp hành lý xong, tới phần chọn nhà ở.
Năm gian phòng có nét đặc sắc riêng, trong đó có 4 gian là phòng ở bình thường giống y như nhà nghỉ dưỡng, nhưng có 1 gian tổ tiết mục cố tình phá hoại để khảo nghiệm năng lực thích ứng của khách quý.
Ảnh chụp 5 gian phòng được đưa tới trước mặt bọn nhỏ. Hoắc Hi hỏi con trai.
“Hi Hi thích cái nào?”
Tiểu Hoắc Hi yêu thích động vật, lập tức nói.
“Cái có con chó kia!”
Hoắc Hi sờ đầu con trai, vốn tưởng có thể nỗ lực thắng trò chơi để tranh phòng cho con trai. Ai ngờ tổ tiết mục đổi quy luật, để các bé chơi ném phi tiêu, ném trúng hình nào thì cha con vào ở gian phòng đó.
Tiểu Hoắc Hi tuổi nhỏ sức yếu, ném 3 lần đều không trúng bia.
Thấy con trai rưng rưng sắp khóc, Hoắc Hi an ủi.
“Không sao. Đây là di truyền. Mama cũng không bắn trúng bia.”
Tiểu Hoắc Hi nghe được nguyên lai cậu di truyền cái “thiên phú” này từ mama, lập tức cao hứng, phấn chấn tinh thần thử lại lần nữa. Ném phi tiêu lần thứ tư, cậu nhóc bắn vào đám bọt biển.
Đó là gian phòng bị người ta cố tình phá hoại. Tiểu Hoắc Hi bĩu môi, muốn khóc. Hoắc Hi bế cậu bé lên.
“Phi tiêu có phải con ném hay không?”
Tiểu Hoắc Hi nghẹn ngào nói.
“Phải.”
“Liên lụy baba ở căn phòng rách nát kia có phải là lỗi của con không?”
“Phải.”
“Vậy có phải con nên tiếp thu kết quả này, sau đó hướng baba xin lỗi không?”
“Huhu.. baba thực xin lỗi, là Hi Hi liên lụy tới baba… huhu…”
Đọc đầy đủ truyện chữ Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút, truyện full Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Fan Lão Bà Hiểu Biết Một Chút