*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Càfé Sáng
Tam công chúa ở Triển gia không bao lâu thì quay về cung. Trong núi không cọp, con khỉ xưng Vương, Thất tiểu thư Trương gia lập tức vênh mặt hất hàm sai khiến, bất luận là đối với Triển Vân Đóa, hay là Lư Yên, đều làm ra vẻ hùng hùng hổ hổ đe dọa, càng không nói đến Thất Nương và Lư Ngọc, quả thật là ngay cả con mắt cũng không thèm đếm xỉa tới.
Ngại thân phận của nàng ta, nên Triển Vân Đóa cũng chẳng dám nói gì, nhưng trong đầu lại căm ghét muốn chết. Thất Nương và Lư Yên không muốn nhìn thấy cô nàng Thất tiểu thư này nữa, nên khi tiệc vừa tan, thì lập tức viện cớ cáo từ sớm.
Xe ngựa về đến đầu ngõ Bình An thì bỗng nhiên dừng lại, Thất Nương nghe thấy giọng nói nghi hoặc của phu xe: “Ninh thiếu gia, sao ngài lại ở chỗ này vậy? Vương gia đâu? Sao ngài không vào phủ đi ạ?”
Lư Yên nghe vậy thì vội vàng xốc mành xe nhìn ra ngoài, nhìn xuống bên dưới thì lập tức kinh hãi, vụt một cái phóng xuống đất. Thất Nương thấy vậy, cũng vội vàng theo sau nhìn xem là tình huống gì. Lư Ngọc do dự một chút, cuối cùng vẫn không bước xuống, chỉ vén mành len lén nhìn ra ngoài mà thôi.
Xuống xe ngựa, thì nhìn thấy Đại thiếu gia Ninh ca nhi phủ Liêm Quận Vương đang dắt tay Nhị thiếu gia đứng như cái cọc ngay đầu ngõ, bên cạnh không có một bóng người hầu nào, cô độc ở đấy, trông cực kỳ tội nghiệp. Nhìn thấy Thất Nương và Lư Yên, Đại lang mím môi, nhưng cuối cùng, cậu nhóc luôn thích làm ra vẻ người lớn vẫn là không kiên trì được, hít mũi, nước mắt liên tục tuôn ra. Sau đó, dù gì thì cũng đã khóc, dứt khoát ngoác miệng “hu hu – ” khóc lớn lên.
Nhị lang nhỏ tuổi hơn, vẫn còn chưa hiểu chuyện, chỉ mở to mắt tò mò nhìn Ninh ca nhi, khi thấy Đại lang khóc thương tâm như vậy, Nhị lang cũng hấp háy cái mũi, bẹt miệng mếu máo, vành mắt bắt đầu đỏ lên.
Thất Nương thấy vậy thì vội vàng bước đến bế Nhị lang lên, bàn tay vỗ vỗ lưng cậu nhóc, dịu dàng vỗ về: “Nhị lang không khóc…không khóc nhé, xảy ra chuyện gì, nói Đại tỷ tỷ nghe nào…”
Nhị lang vẫn chưa biết nói chuyện, nên chỉ ư ư a a chỉ chỉ tay vào Đại lang. Lư Yên thì vỗ nhè nhẹ vào lưng Đại lang, khẽ dỗ cậu: “Đại lang ngoan nào, đừng khóc nữa nhé? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao chỉ có đệ và Nhị lang ở đây thôi vậy? Mẫu thân các đệ đâu?” Ngày thường Lư Yên khá ngại ngùng với cậu nhóc luôn tỏ ra nghiêm túc này, không dễ gì thấy được bộ dạng đáng thương của cậu như hôm nay, nên trong lòng tự nhiên sinh ra cảm giác hào khí ngút trời, cô nhóc vỗ ngực nói: “Đừng khóc nữa, trời có sập xuống thì tỷ tỷ cũng thay đệ chống, ai cũng không ăn hiếp được đệ đâu!”
Đại lang lau mặt, hít mũi, vừa nấc vừa đáp: “Nương….Nương tức giận bỏ nhà đi rồi…..Nương không thèm quan tâm đến đệ và Nhị lang nữa rồi….”
Gương mặt Lư Yên lập tức lộ vẻ hiểu rõ, khẽ nói: “Cô cô lại cãi nhau với cô phụ đúng không? Cô cô trở về Hầu phủ rồi?!”
Đại lang vừa dụi mắt vừa gật đầu, “Nương….nương không cho bọn đệ đến đón, nương nói…nói….nếu bọn đệ dám nói thay phụ thân, nương…nương sẽ không cần đệ nữa.”
“Đệ ngốc quá đi!” Lư Yên gõ nhẹ lên đầu Đại lang một cái, tức giận dạy bảo: “Cô cô không để đệ vào, thì đệ liền không vào à? Phụ thân đệ đâu? Nếu ông ấy chọc cô cô tức giận thì sao không tự mình đến đón?”
Đại lang mở to mắt, lặng lẽ nhìn về bên trái. Thất Nương và Lư Yên cũng theo tầm mắt cậu nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Liêm Quận Vương đang trốn trên lầu hai ngôi tửu quán gần đây, đang chăm chăm nhìn về phía này, phát hiện ánh mắt các nàng, Liêm Quận Vương lập tức rụt đầu lại, một chốc, lại dè dặt đưa đầu ra, nhếch miệng cười cười với Thất Nương và Lư Yên.
“Phụ thân cũng tới, nhưng bị đánh đuổi đi”. Đại lang cúi đầu thấp xuống, trả lời rất nhỏ, hiển nhiên cũng cảm thấy việc phụ thân mình bị đánh đuổi ra cửa không phải là chuyện vẻ vang gì, “Mẫu thân cũng không thèm gặp ông ấy.”
“Cô phụ làm gì mà cô cô lại giận dữ đến vậy?” Lư Yên tò mò hỏi, lúc nói, lại vươn tay dắt tay Đại lang, đỡ cậu vào trong xe ngựa.
Đại lang nhỏ giọng đáp: “Phụ thân đi uống hoa tửu (đi lầu xanh).”
Lư Yên nghe vậy thì sững sờ, sau đó gương mặt lập tức xị thành cái bánh bao, tức giận mắng: “Vậy thì đáng đời!”
Cô nhóc thế nhưng biết rõ uống hoa tửu là gì?! Thất Nương có chút ngoài ý muốn, lắc lắc đầu, nàng ôm Nhị lang lên xe ngựa, rồi nhìn sang Đại lang nói: “Huynh đệ các đệ theo bọn tỷ về Hầu phủ thôi, mẫu thân các đệ cũng chỉ nói không cho đến đón bà, cũng không nói là các đệ không thể đến nhà ngoại chơi. Đến đấy thì các đệ ở cùng với Dập ca nhi, đừng để ý đến chuyện của phụ thân và mẫu thân của các đệ nữa.”
Đại lang nghe vậy thì hơi do dự, nhìn Thất Nương, rồi lại nhìn sang Lư Yên, sau đó nói khẽ: “Phụ thân còn chờ ở ngoài mà.”
Lư Yên giậm chân tức giận: “Đệ còn quản chuyện ông ấy làm gì?!”
Thất Nương cũng mỉm cười khuyên nhủ: “Đệ yên tâm đi, đây đâu phải lần đầu phụ thân đệ bị thế, chắc chắn là sẽ biết cách dỗ mẫu thân đệ hồi phủ thôi. Đến một lần bị đánh đuổi một lần, thì tới lần hai, lần ba… Ngoại tổ mẫu và cữu cữu đệ đều ở trong phủ, tự nhiên sẽ không để mẫu thân của đệ liên tục đánh đuổi phụ thân đệ. Ông ấy đã vào được phủ rồi, còn lo không dỗ được mẫu thân đệ nữa sao.”
Đại lang chớp chớp mắt, thoải mái ngồi ổn định lại, hai tay đặt trên đầu gối, nhanh chóng bày ra tư thái đoan chính nghiêm túc. Thất Nương nhìn mà không nhịn được cười, đưa tay véo má cậu nhóc một cái. Đại lang bẹt miệng, muốn nổi giận lại không dám, chỉ đành phải trưng vẻ mặt khó chịu nhìn nàng mà thôi. Nhị lang đang ngồi trong lòng Thất Nương cũng học theo, cười hì hì đưa tay định bóp má Đại lang, lại bị Đại lang nhanh tay khẽ đánh một cái.
Đến Hầu phủ, Lư Ngọc về viện của mình trước, còn Thất Nương và Lư Yên thì dẫn hai cậu nhóc đến chỗ Hồ thị, vừa đến cửa đã nhìn thấy Hồng Phương. Hồng Phương vừa thoáng nhìn thấy Đại lang và Nhị lang, thì nước mắt lập tức rớt xuống, vội vàng chạy tới ôm Đại lang, hai mắt đỏ hoe nói: “Thiếu gia đến đây thì tốt rồi”.
Đại lang lắc lắc cơ thể, vẫn không giãy ra được, đành phải mặc cho Hồng Phương ôm, mở miệng trách khẽ: “Tôi là nam tử hán đại trượng phu, sao cô cứ tùy tiện ôm ấp thế này.”
“Cậu cũng có hơn gì đâu chứ”. Lư Yên vừa mới thấy cậu khóc bù lu bù loa xong, chuyển mắt một cái, đã thấy cậu trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị, nên không nhịn được nói: “Mới bây lớn, đừng có suốt ngày như ông già thế kia, chả đáng yêu chút nào cả. Vẫn là Nhị lang ngoan nhất”. Xong, lạy quay sang Nhị lang vỗ tay, cười híp mắt dụ dỗ: “Nhị lang lại đây nào, lại đây tỷ tỷ bế nào.”
Nhị lang lập tức nhào qua.
“Cô cô ở bên trong sao?” Nếu Hồng Phương đã ở chỗ này, thì hẳn là Lư Chi Vận đang ngồi trong phòng Hồ thị, Thất Nương suy nghĩ một lát, rồi nói: “Cô cô và Nhị thẩm thẩm đang trò chuyện, chúng ta khoan hãy quấy rầy. Đại lang và Nhị lang đi thăm Ngoại tổ mẫu không? Hay là đi xem Dập ca ca?”
Đại lang lập tức đáp: “Đệ muốn đi xem Dập ca ca.”
Nhị lang nhiệt tình ư ư a a, toét miệng cười với Thất Nương, rồi nhào vào lòng nàng. Thất Nương vội vàng đưa tay tiếp cậu, véo véo gương mặt cậu nhóc, dịu dàng nói: “Nhị lang đi xem Dập ca ca nhé.”
“Dạ”. Nhị lang đáp, nói rất rõ ràng. Thất Nương vô cùng bất ngờ, “Nhị lang biết nói rồi à?”
“Nó biết nói từ lâu rồi”. Đại lang khịt mũi đáp, “Nó chỉ lười, không muốn nói thôi.”
Nhị lang như hiểu được lời Đại lang, híp mắt cười nịn nọt Thất Nương, bỗng nói: “Nãi nãi---”
Lư Yên lập tức ôm bụng cười, chỉ tay vào Nhị lang trêu: “Nhị lang ngốc quá, đó là đại tỷ tỷ, không phải bà nội.” (*)
“Nãi nãi, nãi nãi---” Nhị lang vẫn không chịu đổi, chỉ vào Thất Nương tiếp tục nói: “Nãi nãi, nãi nãi----”
Hồng Phương bên cạnh đỏ mặt vội vàng bế Nhị lang từ trong tay Thất Nương, rồi đưa tay vòng cậu nhóc lại, khẽ nói: “Nhị thiếu gia không nghịch nữa, nghịch là bị đòn đấy.”
Nhị lang chớp chớp mắt, không nói. Thất Nương cười nói: “Nhị lang còn chưa hiểu chuyện, đừng dọa thằng bé”. Trong đầu lại có chút khó hiểu, phụ mẫu Liêm Quận Vương mất sớm, gia gia nãi nãi của Nhị lang đã sớm không còn, thì sao thằng bé lại gọi từ “nãi nãi” trước từ “mẫu thân”.
Nàng còn đang nghi hoặc, thì bỗng nhiên Nhị lang rút tay khỏi lòng Hồng Phương, chỉ vào bầu ngực vừa mới phát dục không lâu của Thất Nương nói khẽ: “Nãi nãi--- nãi nãi---”
Thất Nương sửng sốt, rốt cuộc hiểu rõ ý cậu nhóc, gương mặt lập tức ngượng đỏ bừng, cúi đầu, vội vàng chạy trốn. Thái Lam thấy nàng như thế, cũng vội vàng che miệng theo sát phía sau.
(*) Giải thích một chút: Từ “nãi nãi” nếu đi một cặp có nghĩa là bà nội, còn đi một mình - “nãi” thì có nghĩa là sữa. Ý của cậu nhóc Nhị lang là chỉ vào ngực Thất Nương bảo “sữa”, nhưng thường trẻ con tập nói hay nói lặp nên mọi người hiểu nhầm thành cậu gọi Thất Nương là bà nội.
Đợ khi nàng ra khỏi hậu viện, thì lúc này Lư Yên mới phản ứng lại, cười ngã ra đất, lại sợ Đại lang nhìn ra điều gì, vội vàng ôm bụng bò dậy, chạy nhanh về phòng mình.
Hồng Phương dở khóc dở cười khẽ vỗ đầu Nhị lang: “Đã bảo đừng gọi rồi mà, cậu còn gọi, hay chưa, dọa tiểu thư chạy rồi đấy.”
Nhị lang vẫn nhiệt tình cười, miệng cứ liên tục “nãi nãi—nãi nãi--”
…………
Thất Nương trở về Ỷ Mai Viên, gương mặt vẫn còn đỏ bừng như cũ, liên tục uống hai chén nước lạnh mới bình thường hơn được một chút. Thái Lam chỉ làm như không biết gì, cùng trò chuyện với Thất Nương. Một chốc sau, bên ngoài có nha hoàn báo là Lão phu nhân cho người mang mấy bồn hoa tới, hỏi Thất Nương nên đặt ở đâu mới tốt.
Lúc này Thất Nương mới lên tinh thần, bước ra sân chỉ huy bọn nha hoàn sắp xếp các loại hoa cỏ.
Chạng vạng, Thất Nương bớt chút thời gian đi đến nhà khách. Lúc đến, Lư Thụy và Lư Dập đang nằm bò trên bàn viết chữ, nhìn thấy Thất Nương, Lư Thụy lập tức đặt bút xuống chạy đến chỗ nàng, vô cùng vui vẻ gọi “tỷ tỷ”, sau lại hỏi: “Hôm nay tỷ đến tìm đệ là có chuyện gì đúng không?”
Thái Lam hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi: “Sao Thụy thiếu gia biết vậy ạ?”
Lư Thụy cười cong mắt, “Bình thường cách ba ngày tỷ tỷ mới đến một lần, mà mỗi lần đến đều cầm cho tôi mấy thứ, hôm kia tỷ ấy đã đến rồi, nhưng mới hôm nay tỷ ấy lại đến nữa, lại không mang theo gì, nên tôi nghĩ hẳn là có chuyện gì tìm tôi.”
Lư Dập đứng phía sau bĩu môi nói: “Đúng vậy đúng vậy, biết là cậu thông minh rồi!”
Lư Thụy không thèm để ý đến cậu ta, kéo Thất Nương đến bên bàn học ngồi xuống, vui vẻ nói: “Hôm nay Dập ca nhi lại bị Lỗ tiên sinh mắng, nên mới bực dọc vậy. Tỷ tỷ đừng thèm để ý đến cậu ta.”
Lư Dập tức giận trừng cậu, mất hứng nói: “Cậu đừng quá đáng thế nhé Thụy ca nhi, đang yên đang lành nhắc chuyện nay làm gì? Tôi đã đủ xui xẻo rồi, cậu còn xát muối lên vết thương của tôi nữa, không phải là cố tình gây sự với tôi sao? Đừng tưởng cậu có Đại tỷ tỷ làm chỗ dựa là giỏi nhé, chọc giận tôi đi, tôi liền gọi Lư Yên đến cho mà xem!”
Thất Nương biết hai cậu nhóc tình cảm rất tốt, nên đương nhiên không xem trận cãi nhau này của các cậu là thật, nàng mỉm cười hỏi Lư Dập: “Dập ca nhi lại chép sách sai nữa à?”
Lư Dập chỉ “ha ha” cười, không nói gì nữa.
Đọc đầy đủ truyện chữ Gia Đình Công Hầu, truyện full Gia Đình Công Hầu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Gia Đình Công Hầu