Tháng sáu năm Xương Định thứ ba mươi tám của Tây Hoa, Viên Chí, Chu Lập và Bắc Mạnh vương từ ba hướng hội tụ ở Khai Phong. Đến đây thiên hạ hoàn toàn quy về tay tam quốc. Nữ vương của Chiêu Hòa Nam Chiêu đột nhiên mất tích, Phong Dực cũng không muốn tiết lộ nửa câu. Hoắc Tiêu không thể làm gì khác hơn là dẫn tất cả quân Nam Chiêu quy thuận Tây Hoa theo minh ước. Tháng bảy, Bắc Mạnh cũng quy thuận Tây Hoa.
Tháng mười, Phong Dực lên ngôi xưng đế tại Trường An, định đô ở Trường An, lấy niên hiệu Vĩnh Ninh.
Ba ngày sau Phong Dực ban bố chiếu thư, tôn nguyên Tây Hoa vương làm thái thượng hoàng. Phân định nguyên Bắc Mạnh làm đất phong, phong Cố Bằng Hiên làm vương gia khác họ, giữ lại phong hào Bắc Mạnh vương. Sau đó phong Lang Thanh Dạ làm tướng, quan chế ban đầu có chút thay đổi. Lại tứ phong Hoắc Tiêu làm Định Uy hầu, phân định nguyên mười lăm thành phía bắc của Nam Chiêu làm đất phong, đồng thời tứ hôn cho Tôn Vô Gia. Sau đó chiếu kiện thiên hạ, khôi phục thân phận của Yến Lạc, sắc phong làm Vô Song quận chúa. Chúng tướng lĩnh còn lại ai ai cũng đều được phong thưởng.
Duy nhất chỉ không nhắc tới người có hôn ước với hắn - An Ninh Hề.
Sau này Phong Dực đại xá thiên hạ, khuyến khích các nguyên quốc thông hôn, phát động thủy lợi, miễn thu thuế ba năm, cai trị theo cách tự nhiên, thiên hạ đại định.
Mãi cho đến mùa đông năm đầu tiên Vĩnh Ninh, lễ quan thượng tấu muốn trùng tu thái miếu, Phong Dực suy đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chiếu cáo thiên hạ, sắc phong An Ninh Hề làm Vũ Đức hoàng hậu. Tiếp đó lại lập một bia công đức nơi Cơ thái hậu rơi xuống trước cửa thành Kim Lăng.
Có lẽ từ trước tới nay An Ninh Hề là hoàng hậu đầu tiên không lộ diện.
Gần như tất cả thời gian của Phong Dực đều bận rộn việc chính sự, thậm chí có những việc phải thức trắng đêm nghị sự với Lang Thanh Dạ và các trọng thần, như thể muốn làm hết tất cả mọi việc chỉ trong một đêm.
Hoàng cung hiện tại chỉ tu sửa qua loa trên nền móng của vương cung Tây Hoa trước đây. Chúng cung nhân đều cảm thấy tòa vương cung này thật sự vắng lạnh, chủ nhân của cả vương cung chỉ có hai người: thái thượng hoàng và hoàng thượng. Huống chi thân thể thái thượng hoàng không tốt, hoàng thượng bận rộn cả ngày căn bản không hay đến lắm nên nó càng có vẻ vắng lạnh hơn.
Có lẽ trừ người thân cận, cơ hội duy nhất nhìn thấy đương kim thánh thượng của chúng cung nhân chính là cuối tháng hàng tháng. Lúc y một mình lên đài cao nhất trong cung nhìn xa xăm, bóng lưng vô cùng cô đơn.
Chúng cung nhân bắt đầu lén bàn luận. Cách nói đầu tiên: cả ngày hoàng thượng bận trăm công nghìn việc nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi vẫn lên đài cao nhìn những dân chúng khó khăn ở phương xa, quả là một vị đế vương hiếm có! Một cách nói khác nữa là: không phải hoàng thượng đang nhìn dân chúng mà đang trông ngóng vị Vũ Đức hoàng hậu mất tích. Từ đó suy ra: y không những là một đế vương tốt mà còn là một người phu quân si tình.
Thói quen lên đài cao nhìn xa xăm của Phong Dực được duy trì, cho dù đến cuối năm bão tuyết rơi dày, trời đông giá rét hắn vẫn chăm chỉ lên đài cao tiếp tục nhìn ra xa. Có điều sau mỗi lần đi xuống vẻ mặt đều cô đơn.
Mãi cho đến mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ hai, rốt cuộc Phong Dực mới bỏ được thói quen này.
Mùa xuân năm Vĩnh Ninh thứ hai, Phong Dực hạ chỉ lệnh cho các phiên vương thủ thành vào kinh nghị sự. Nghị sự ước chừng một tháng, thảo luận cặn kẽ những chỗ tồn tại khúc mắc và cách giải quyết làm cho chúng thần cảm thấy kỳ lạ. Nhưng suy nghĩ của hoàng đế há là có thể tùy ý suy đoán , mọi người đành ghi nhớ kỹ từng điều một.
Một tháng sau chúng thần đều quay về, chỉ có Bắc Mạnh vương bị giữ lại.
Bắc Mạnh vương ở lại hoàng cung ước chừng hơn hai tháng, tới tháng năm thì có cung nhân nghe thấy Bắc Mạnh vương và thánh thượng không ngừng cãi vã trong ngự thư phòng, sau đó khôi phục lại bình tĩnh.
Có người nói sau khi Bắc Mạnh vương đi ra khỏi ngự thư phòng thì sắc mặt cổ quái, hồi lâu sau như thể thở dài nói một câu: "Cũng được, trước đây ta không có khả năng làm gì cho Ninh Hề. Có lẽ ta có thể làm chuyện này vì tỷ ấy...."
Mười chín tháng năm, đột nhiên có thánh chỉ ban xuống. Thánh thượng tự xưng thân thể khó chịu, khó gánh nổi trách nhiệm nặng nề nên truyền ngôi lại cho Bắc Mạnh vương. Bắc Mạnh vương bái thái thượng hoàng làm nghĩa phụ, vẫn tôn làm thái thượng hoàng.
Thánh chỉ hạ xuống khiến thiên hạ khiếp sợ, nhưng bách tính nhanh chóng bình tĩnh lại. Ai làm hoàng đế thì có gì quan trọng đâu, chỉ cần bọn họ có cuộc sống ấm no thì chẳng sao hết.
Đại thần trong triều tranh luận không ngừng nghỉ, nhưng thánh thượng đột nhiên biến mất không thấy, thái thượng hoàng cũng bó tay hết cách. Nước không thể một ngày không có vương, mọi người chẳng biết làm sao đành theo thánh chỉ cung thỉnh Bắc Mạnh vương lên ngôi.
Từ đó Phong Dực biến mất. Có điều sau này trong cung thường có người đồn đãi thần bí rằng hàng năm hoàng đế Vĩnh Ninh lúc trước sẽ trở lại một hai lần thăm thái thượng hoàng, bởi vì mỗi lần như vậy đều có thể nghe thấy tiếng thái thượng hoàng mắng chửi không ngớt, mắng ‘đứa con bất hiếu’ rất rõ ràng và thường ầm ỹ tới qua nửa đêm.
Nhưng nó cũng chỉ là lời đồn thổi, không ai biết thật hay giả. Bởi vì cũng có người nói thái thượng hoạng mắng là nghĩa tử - đương kim thành thượng hiện tại, bởi vì đương kim thánh thượng luôn có ý với Vô Song quận chúa, lần nào quận chúa cũng quậy đến nỗi trong cung gà bay chó sủa bảo sao thái thượng hoàng vui cho được.
Đương nhiên điều này cũng chỉ là một lời đồn, đâu ai biết thật giả....
Một ngày nào đó của tháng sáu, trên một đỉnh núi bên ngoài thành Trường An, một chàng trai mặc áo trắng, gương mặt cúi thấp ôn thuận như ngọc đang ngồi gảy đàn trên chiếu. Nhìn qua vẻ mặt thản nhiên nhưng cực kỳ nghiêm túc, như thể cả người đều hòa nhập cùng với tiếng đàn du dương.
Phía sau hắn, một cô gái - mặc áo trắng giống hắn - chậm rãi từ dưới chân núi lên, đi thẳng đến chỗ cách hắn mấy bước chân thì dừng lại, lẳng lặng nhìn bóng lưng của hắn, không nhúc nhích.
Hồi lâu sau, động tác tay của chàng trai dừng lại, không đầu quay, bất ngờ hỏi một câu: "Nàng đã đến rồi?"
Cô gái gật đầu, "Phải"
Chàng trai vẫn không quay đầu, "Một năm qua sống có tốt không?"
"Cũng bình thường, chàng thì sao?"
"Không tốt."
"Hả?" Trên mặt cô gái lộ ra vẻ kinh ngạc, hơi mỉm cười hỏi: "Thân là hoàng đế còn có thể sống không tốt ư?"
Chàng trai cúi đầu khẽ gảy cây đàn, "Bởi vì có chuyện vẫn chưa đạt được cho nên cảm thấy không tốt."
Nụ cười của cô gái không giảm, "Chàng có cả thiên hạ, còn thứ gì không lấy được?"
"Có."
Đọc đầy đủ truyện chữ Giang Sơn Tươi Đẹp, truyện full Giang Sơn Tươi Đẹp thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Giang Sơn Tươi Đẹp