Nam Chiếu công chúa bộ có dung mạo giống y đúc Uyển Như, điều này thật sự rất thú vị.
Nhàn Nương không có làm cái gì, lại nhìn thấy Trinh Nương cùng Nhữ Dương vương không còn ân ái, nhìn thấy Trinh Nương chịu đựng trượng phu di tình biệt luyến, nhìn thấy mọi chuyện phát sinh.
Lúc phát hiện Nhữ Dương vương cùng Nam Chiếu công chúa ở chung một chỗ, Trinh Nương tan nát cõi lòng, thái hậu nói với Trinh Nương:
- Ngươi vẫn luôn là người thiện lương am hiểu lòng người, lại không quản được Nhữ Dương vương, người cùng hắn tằng tịu là Nam Chiếu công chúa, ngươi khiến ai gia biết làm như thế nào ăn nói với Nam Chiếu hoàng đế đây?
- Thần phụ đáng chết.
Trinh Nương quỳ xuống thỉnh tội, sắc mặt hoàng đế ngưng trọng.
- Chuyện tới nước này, trẫm cũng không thể phế Nhữ Dương vương phi, mẫu hậu...
- Chuyện ác này hãy để ai gia làm, Nam Chiếu công chúa tứ hôn cho Nhữ Dương vương làm thứ phi, ban thưởng phong hào Tương thứ phi, Triệu Mạnh thị vẫn luôn thâm minh đại nghĩa, lại là người rất từ bi, chắc chắn sẽ không để Nam Chiếu công chúa bị ủy khuất.
( Yul: thâm minh đại nghĩa nghĩa là hiểu rõ nghĩa lớn, biết đúng sai nặng nhẹ)
Hoàng thượng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác, đành dặn dò Trinh Nương không thể bạc đãi Nam Chiếu công chúa.
Trinh Nương là kế thất, Nam Chiếu công chúa là công chúa một quốc gia.
Là bệ hạ ban thưởng phong hào thứ phi, Trinh Nương cũng không cao hơn nàng.
Nhữ Dương vương coi Nam Chiếu công chúa như tâm can bảo bối, Trinh Nương thường nhớ lại năm đó Nhữ Dương vương sủng nàng, lúc này lại sủng nữ tử khác, trong lòng đau khổ không thôi.
Ở trong phúc mà không biết hưởng, mất đi mới biết thống khổ vạn phần.
Trong Nhữ Dương vương phủ chuyện vương phi cùng thứ phi tranh thủ tình cảm trở thành đề tài bàn tán khắp kinh thành.
Nhữ Dương vương phi cũng không phải là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, thủ đoạn trong hậu trạch nàng đều dùng.
Nhàn Nương rót cho hoàng thượng chén trà:
- Nam Chiếu công chúa được Nhữ Dương vương sủng ái, thật sự rất kỳ quái, không phải hắn rất yêu thương thê tử sao?
Hoàng thượng không thèm để ý cười cười, Nhàn Nương thì thào nói:
- Nam Chiếu công chúa làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm thứ phi?
Hoàng thượng cảnh giác, Nam Chiếu cùng đế quốc có quan hệ sâu xa, trong tay Nam Chiếu hoàng đế nắm kỵ binh cùng thuỷ quân.
Nhữ Dương vương có tư tâm hay không? Hoàng đế đối với Nhữ Dương vương phủ tăng thêm vài phần nghi kỵ.
Lúc hoàng thượng nghi ngờ càng ngày càng nặng, thế tử Triệu Duệ Quyết dùng chiến công ổn định Nhữ Dương vương phủ trong tình thế nguy hiểm.
Lãnh binh xuất quan mười trận thắng cả mười, hoàng thượng mừng rỡ, nhìn thì giống như Nhữ Dương vương phủ đã ổn định, nhưng thời khắc nguy hiểm nên đến cũng đã đến.
- Sư phó, hắn rất lợi hại.
Nhàn Nương gật đầu nói:
- Là rất lợi hại, mười trận thắng cả mười, nhưng ta lại cho rằng thế tử quá mức liều lĩnh.
Lại qua một năm, hoàng thượng nhận được chiến thư của Triệu Duệ Giác, hoàng thượng có vài phần không ra được chủ ý.
Vừa muốn xuất binh, vừa sợ một khi thất bại sẽ nguy cơ đến đế quốc, hắn nói với Nhàn Nương chuyện này, Nhàn Nương nói:
- Thần thiếp làm sao có thể hiểu được này đó, không bằng người hỏi trọng thần đại nho học thức uyên thâm trong thiên hạ, Nhữ Dương vương thế tử luôn dồn binh đánh chiêu hiểm, này cũng không phải là chuyện tốt.
Hoàng thượng tiếp thu ý kiến của Nhàn Nương, hỏi các vị trọng thần.
Nhàn Nương lấy cớ xuất cung dâng hương, tìm goá phụ Yên Nhiên:
- Ngươi có muốn tài học của Triệu Duệ Kỳ được thế nhân thừa nhận?
- Ta muốn, ta muốn.
- Tốt lắm, ngươi hãy mang theo sách thi do hắn viết đến Kim Loan Điện, Lý phu nhân, ngươi có dám?
Yên Nhiên lau nước mắt:
- Vì sao không dám? Có thể nói ra ủy khuất của biểu ca, cho dù đánh mất tánh mạng thì ta cũng cam tâm tình nguyện, vì sao lại giúp ta?
- Ngươi cứ coi như cố nhân nhờ vả.
Nhàn Nương cưỡi xa giá hồi cung:
- Ai nói người chết sẽ không thể nói? Yên Nhiên sẽ không làm cho ta thất vọng.
Yên Nhiên cầm theo sách thi do Triệu Duệ Kỳ viết đi vào triều đình, đem sách hiến cho hoàng thượng.
Hoàng thượng cùng đại thần đọc xong, không khỏi cảm thán:
- Không thể ngờ Triệu Duệ Kỳ lại có kinh thiên vĩ tài(tài năng xuất chúng) như vậy.
Yên Nhiên cười khổ:
- Tư sinh tử có tước vị cùng nhi tử do kế mẫu sở sinh vẫn luôn có tôn ti, trên đời gặp qua người phủng sát tư sinh tử, gặp qua người bổng sát tư sinh tử, nhưng sợ là chưa bao giờ gặp qua Nhữ Dương vương phi dùng thủ đoạn mềm dẻo cắt thịt, nàng một đao một đao làm cho biểu ca tài học hơn người phải trở nên tầm thường, Nhữ Dương vương nói, thế tử phải điệu thấp, tầm thường, như thế mới không bị bệ hạ nghi kị, Nhữ Dương vương phi nói, thân là thế tử phải vì vương phủ mà lo lắng, chịu chút ủy khuất không đáng là gì, đây cũng là nguyên nhân mà các ngươi không nhìn ra biểu ca kinh thế vĩ tài, Triệu Duệ Giác rất xuất sắc, nhưng hắn xuất sắc không che lấp được tài học của biểu ca.
(Yul: phủng sát có nghĩa là cố ý nâng cao tâng bốc, tạo tính tự cao tự đại tự hành sự hại thân.
Bổng sát nghĩa là cố ý nâng niu chiều chuộng tạo ra tính nết hư hỏng tự gặp họa)
- Nhữ Dương vương hôm nay ta không phải là nhi tức của ngươi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi có coi biểu ca là nhi tử của ngươi sao? Sao ngươi có thể tâm ngoan như thế? Biểu ca làm cái gì cũng sai, Triệu Duệ Giác làm cái gì cũng đúng, kiêu căng hiếu thắng là đúng? Sao ngươi không nghĩ hắn phải tầm thường điệu thấp?
Nhữ Dương vương mặt đỏ tai hồng nói không nên lời, Yên Nhiên đem tất cả oan ức oán hận nói hết ra:
Đọc đầy đủ truyện chữ Hạnh Phúc Tái Sinh, truyện full Hạnh Phúc Tái Sinh thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hạnh Phúc Tái Sinh