Đúng bảy giờ chiều, cả tòa cao óc nhà Mộ Dung đã tắt đèn, chỉ có lầu tầng 42, tầng làm việc của Tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn. Mộ Dung Trần còn đang vì chuyện của anh cả mà rầu rĩ, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn ảnh máy vi tính, đó là buổi chiều họp cuối cùng của anh về việc sẽ mở rộng thị trường qua HongKong. Tình Tình lặng yên ngồi trên ghế Salon bằng da thật, trong tay cầm một quyển sách về thiết kế nội thất.
Một người đang làm việc, một người đang đọc sách, không gian an tĩnh nhưng cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.
Không biết qua bao lâu, một giọng nam trầm thấp chợt vang lên: "Tình Tình, đến phòng nghỉ ngơi đi ngủ."
Tình Tình ngẩng đầu, nghi ngờ không hiểu: "Em không ngủ sớm." Ngủ sớm như vậy, cô cũng không phải là heo. . . . . . Mặc dù không lâu sau nữa, cô nhất định sẽ biến thành một con heo.
Đây cũng là nguyên nhân chính, anh dù bận rộn vẫn bắt cô đến công ty cùng anh làm việc.
Ánh mắt Mộ Dung Trần không hề rời khỏi màn hình, âm thanh không cho phép người khác cự tuyệt: "Vậy thì đến đây với anh."
Tình Tình không biết anh bị rút giây thần kinh số mấy, mở trừng hai mắt nói: "Em không muốn." Cô không hiểu công việc của anh, qua đó làm gì?
"Em có tới không?"
Tình Tình tiếp tục cúi đầu đảo sách: "Không."
Được, không chứ gì? Vậy anh đi qua được chưa? Người đàn ông một giây trước vẫn còn chăm chỉ làm việc thế nhưng chợt đứng thẳng lên nhìn cô gái nhỏ đang nghiêm túc đọc sách trước mặt, tay liền rút sạch sách trong tay cô, thuận thế ôm lấy người cô mà giở trò.
"Mộ Dung Trần, anh làm gì thế?" Tức giận muốn đẩy tay anh ra, không ngờ tay anh càng không an phận mà duỗi vào trong váy cô.
"Em làm ảnh hưởng đến công việc của anh?" Bàn tay ấm áp vuốt ve cái bụng nhỏ tuy vừa mới hơn bốn tháng mà đã hơi nhô cao. Nơi này, thế nhưng tạo cho anh áp lực rất lớn!
"Em có như thế sao?" Người này quả nhiên là không có nói lý lẽ! Rõ ràng là cô ngồi đọc sách rất ngoan ngoãn kia mà?
"Nhưng em lại làm anh rất muốn ôm em." Kể từ sau khi cô có thai, anh bị cấm dục thật lâu? Anh bị nhịn ăn rất khổ sở? Môi anh áp lên môi cô, nút mát cánh môi ấy.
"A! Không được!" Tình Tình bắt được cánh tay không an phận của anh.
"Tại sao không được?" Anh nỉ non bằng chất giọng trầm thấp, nghe giống như đang bị cơn buồn ngủ thúc giục.
"Nhưng. . . Em mang thai, sợ rằng không có thuận tiện. . ." Cô đều lợi dụng đứa bé làm cái cớ.
"Anh đã hỏi bác sĩ rồi, bốn tháng là đã an toàn."
À? Thế nhưng anh lại dám hỏi bác sĩ về vấn đề này? Thật sự là phục anh luôn rồi!
"Mộ Dung Trần, anh không thể làm ở chỗ này. . . . . ."
Đọc đầy đủ truyện chữ Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát, truyện full Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát