Quý Thừa bình tĩnh nhìn cô, trong đáy mắt như ngừng tụ lốc xoáy. Sau hồi lâu, anh bật cười, sờ soạng túi quần, lại không có gì. Anh thật lơ đãng, lại đổi tay, sờ soạng tìm một thứ.
Diệp Nghi từ đâu lấy ra chiếc bật lửa: “Anh muốn tìm thứ này?”
Thời điểm ngọn lửa bùng lên, Diệp Nghi lại nghĩ đến quá khứ. Ba năm trước, cô vì cầu xin Diệp Thánh Ân giúp đỡ, viết kế hoạch đào thoát ở mặt trái tấm ảnh của mẹ, lặng lẽ đưa ông xem. Vì để giếu Quý Thừa, sau đó cô lại đốt tấm ảnh đi, hủy thi diệt tích.
Ngọn lửa kia là bắt đầu của sự trốn chạy, mà lần này lại là kết cục. Từ rày về sau, cô và Quý Thừa trọn đời không chia lìa.
***
Trên đường về nhà, tài xế đột nhiên chuyển hướng. Diệp Nghi thấy lạ bèn hỏi: “Đi đâu vậy? Quý Thừa, anh có sắp xếp khác à?”
“Đi dạo.” Anh nhẹ nhàng đáp: “Lâu rồi chúng ta không đi dạo mà.”
Chỉ chốc lát sau, xe đỗ ở quãng trường trước tòa nhà thị chính. Diệp Nghi nhíu mày nhìn ra bên ngoài, do dự nói: “Anh xác định phải ở chỗ này đi dạo một chút à? Hai đứa mình tốt xấu gì cũng chiếm đầu đề mấy tháng trời, giờ ở đây rêu rao, có hơi phô trương không?”
“Phô trương cũng hết cách.” Quý Thừa mở cửa xe, kéo cô ra ngoài, “Cả đời dù sao cũng phải có một lần.”
Sau trưa nắng dịu, một đàm bồ câu bay ngang, cắt mặt trời thành nhiều khối ấm áp nhỏ vụn. Người tốp năm tốp ba nhàn nhã, họ đi vào, nhất thời trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn.
Người qua đường đều dừng chân, bắt đầu xì xầm bàn tán: “Ê, đó không phải…”
“Là Quý Thừa, ông chủ của Quý thị! Gần đây anh ấy hình như đã xảy ra chuyện lớn, sản nghiệp đã mất, mẹ thì nhảy lầu, hồng nhan tri kỷ cũng chết, bạn thân của mẹ anh ta còn muốn giết anh ta nữa, kết quả lại bị giết chết…”
“Nhà giàu cũng thật rối ren, em nhìn người phụ nữ bên cạnh anh ấy xem, chẳng phải là vợ trước Diệp Nghi từng giả chết sao? Đúng rồi, nghe nói mấy sòng bạc của Quý thị là anh trai của cô ta mua đó! Nhà họ Diệp hiện giờ cũng không được, gần như độc chiếm tất cả sòng bài ở Macao, tình hình sau này sẽ thay đổi rồi…”
Mấy lời bàn tán sôi nổi càng lúc càng lớn, Quý Thừa lại làm như không nghe thấy, chỉ kéo Diệp Nghi đi thẳng về trước. Diệp Nghi ở phía sau liều mạng túm anh lại: “Này, anh làm như vậy để làm gì, chúng ta đều thành khỉ, bị mọi người nhìn chằm chằm rồi!”
Lời còn chưa dứt, Quý Thừa đột nhiên dừng bước xoay người. Diệp Nghi không thắng kịp, đụng mạnh vào lồng ngực anh. Cô ngẩng đầu, vừa định oán trách, lại bỗng dừng ngạt thở.
Mặt trời hơi lệch, ánh nắng chiếu vào sau lưng Quý Thừa, có vẻ hết sức dịu nhẹ. Giờ phút này, mặt anh trắng trẻo, màu mắt đen láy, đôi môi ôn nhuận như được dát một lớp màu vàng, toát ra vẻ ấm áp điềm đạm.
Anh cúi mắt nhìn cô chăm chú, nụ cười như đám mây nơi chân trời, mềm mại nở rộ, tràn ra hương thơm ngọt ngào dễ chịu; “Diệp Nghi, em còn nhớ không, có một lần anh cầu hôn em, đã nói gì?”
Diệp Nghi như bị trúng lời nguyền đứng tại chỗ. Cô muốn trả lời, nhưng cổ họng như bị nghẹn, không phát ra tiếng. Quý Thừa nhìn cô không chớp mắt: “Anh đã nói, Diệp Nghi, hợp tác vui vẻ.”
Anh cúi đầu cười rộ lên: “Lời nói khốn nạn như vậy, bây giờ mà không đổi lại, thì đời đời kiếp kiếp lương tâm anh sẽ rất bất an.”
Nói xong, anh kéo tay cô qua, từng chút khụy gối xuống, anh quỳ một gối trên đất. Xung quanh truyền đến tiếng kinh ngạc reo hò, dường như thành công làm hơn trăm người có mặt ở đó đồng thời hít một luồng hơi lạnh.
Nhưng Quý Thừa lại như không nghe thấy gì. Giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, trong mắt hay bên tai anh chỉ có một người duy nhất: “Diệp Nghi, lần này anh sẽ thành thật hỏi, em phải trả lời thành thật với anh. Anh yêu em, muốn ở bên em đến thiên trường địa cửu. Em đồng ý lấy anh không?”
***
Đây là màn vây xem long trọng nhất xưa nay ở Macao. Ngoại trừ ba vòng người trong ba vòng người ngoài đứng xem, cánh truyền thông cũng nhanh chóng chạy đến đây.
Máy quay micro nhanh chóng giơ lên, các phóng viên một bên rướn cổ xem náo nhiệt, một bên truyền hình trực tiếp, nước bọt văng tứ tung: “Chúng ta có thể nhìn thấy, cô Diệp đã không nói nên lời. Hiện giờ cô ấy đang bụm miệng, chắc là vẫn chưa có câu trả lời. Mấy năm gần đây, những chuyện mà hai người này đã trải qua có thể nói là một truyền kỳ thiên lôi cẩu huyết, hiện giờ Quý Thừa lại cầu hôn, có thể nào bị từ chối hay không?”
“A, mau nhìn xem! Cô Diệp gật đầu rồi! Nhưng anh Quý vẫn còn quỳ, dường như chưa cảm nhận được chuyện này… Vâng, hiện tại anh ấy đang đứng lên, anh ấy đã ôm lấy cô Diệp rồi!”
“Bên kia, các vị hãy nhìn, mau nhìn sang bên đó! Một bé gái đang chạy về hướng họ.”
“Mẹ ơi!”
Diệp Nghi và Quý Thừa đồng thời xoay người lại, nhìn thấy Mạch Miêu đang vui vẻ chạy đến, trong tay còn nắm chiếc bong bóng hình trái tim cực lớn. Cách đó không xa, A Phỉ còn đang bưng mặt, nhìn say mê.
Diệp Nghi khom người, bế Mạch Miêu lên: “Cưng à, sao con lại đến đây?”
“Dì A Phỉ nói, sau này chúng ta sẽ sống ở nhà chú đẹp trai luôn.” Mạch Miêu cười ha ha, “Ngoại trừ sự đồng ý của mẹ, con cũng có lời muốn nói với chú đẹp trai!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Hãy Về Bên Anh, truyện full Hãy Về Bên Anh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hãy Về Bên Anh