Tóm lại, ngày đầu tiên tiểu Sở Sở đến thư viện trôi qua rất bình thường, không có sóng gió gì.
Mà ngày này, tiểu Sở Sở cũng làm quen rất nhiều công tử tiểu thư thế gia trong kinh thành, hơn nữa cùng bọn họ kết giao bạn bè (?), tiểu Sở Sở rất vui, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc ngẫu nhiên lộ ra nụ cười rụt rè.
Rốt cục tới thời gian tan học, tiên sinh đã rời khỏi, mấy đứa bé trong viện Xuân Hoa đầu tiên là im lặng một lát, sau đó mấy bé trai ngồi yên không nổi chọc chọc thư đồng bên người, bảo bọn họ xung phong đi ra ngoài, thấy tiểu cô nương nghiêm túc nào đó không nhìn qua, lập tức núp người trốn ra.
Có người xung phong, vài đứa trẻ thấy không khí trong lớp quá trầm trọng cũng mang thư đồng rời khỏi. Có lẽ tối nay sẽ có rất nhiều đứa bé nhà đại thần oán giận với cha mẹ mình không khí trong lớp hôm nay rất quái, mãnh liệt yêu cần đổi lớp này nọ.
Tiểu Sở Sở chậm rãi thu thập đồ, bỏ sách vở vào một cái túi màu xanh đặc chế – đây là A Nan đặc biệt dặn dì tú nương làm, tiểu Sở Sở cũng rất thích. Thu thập xong, Trăn tiến lên xách túi.
Lăng Khách và tứ hoàng tử kiên nhẫn chờ tiểu cô nương thu thập tốt, lúc đầu thấy nàng tự mình xếp đồ, hai người còn đặc biệt nhìn qua thư đồng y như trung khuyển canh giữ bên cạnh tiểu cô nương bình thường, nhiệm vụ của thư đồng là thu dọn tạp vụ này nọ, đâu ra đạo lý đứng một bên nhìn? Nhưng hai người thấy tiểu cô nương không nói gì, cũng không đi nhiều chuyện.
“Sở Sở, chúng ta cùng nhau đi.” Tứ hoàng tử rụt rè nhìn thoáng qua Lăng Khách, sau đó cố gắng tươi cười thân thiết với tiểu cô nương – trời biết tươi cười thân thiết với khuôn mặt cực kỳ giống Túc vương thúc này, áp lực như núi đè a.
“Vâng, tứ hoàng huynh, Khách biểu ca, để các người đợi lâu.” tiểu Sở Sở lễ phép nói.
Ba người mang theo thư đồng của mình rời khỏi lớp học đi ra cổng thư viện, dọc đường gặp vài học trò chưa rời đi, tứ hoàng tử như bình thường chào hỏi với bọn họ, tuổi còn nhỏsơ hiển phong phạm hoàng tử. Vài tiểu cô nương thấy tứ hoàng tử thì mắt sáng lên, như bình thường đến nói chuyện, khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ái mộ. Nhưng là, khi đến gần, thấy tiểu cô nương nghiêm túc bên cạnh tứ hoàng tử, các tiểu thư đại gia tộc đều cứng ngắc không nói được tiếng nào.
Tứ hoàng tử là hoàng tử Đông cung, thân phận quý không thể nói, các tiểu cô nương trong thư viện không cần cha mẹ dặn dò cũng biết tuyệt đối phải giao hảo với tứ hoàng tử, nếu có thể cùng tứ hoàng tử xây dựng tình cảm tốt trong thư viện, tuyệt đối là chuyện tốt. Vì thế, các tiểu cô nương vô cùng mẫn cảm với các sinh vật nữ tính xuất hiện bên người tứ hoàng tử. Nếu là bình thường, thấy bên người tứ hoàng tử xuất hiện một tiểu cô nương, hơn nữa còn được tứ hoàng tử quan tâm bảo vệ, các thiên kim tiểu thư này dù ngoài mặt không nói gì, sau lưng tuyệt đối sẽ ngáng chân, làm cho cô nương kia không sống nổi trong thư viện.
Nhưng, nhìn tiểu cô nương nghiêm túc đứng đó, gì cũng chưa nói, khí thế vậy mà còn mạnh mẽ hơn cả tứ hoàng tử, thật sự là áp lực to lớn, các tiểu thư xuất thân thế gia đại tộc đừng nói loại bỏ nàng, ngay cả nhìn nàng nhiều chút cũng không dám.
Nhờ đó, tứ hoàng tử hôm nay thực thuận lợi ra thư viên, không bị ai dính cả.
Cửa thư viện, tiểu Sở Sở tìm được xe ngựa của Túc vương phủ, sau đó cáo biệt với đồng học. Đương nhiên, còn vài đại ca quen ở Đông Tuyết viện cũng được nàng lễ phép nói lời từ biệt.
Mọi người cứng ngắc tươi cười, cũng phất tay cáo biệtvới tiểu cô nương, trong lòng lặng lẽ đổ mồ hôi: hy vọng tiểu cô nương đáng yêu này không cần càng lớn càng giống Túc vương, bằng không là đau thương khôn kể a!
Tiểu Sở Sở mang theo Trăn và nha hoàn Thanh Chi cùng lên xe ngựa, xa phu hô một tiếng, xe ngựa chậm rãi đi.
Trên xe, Thanh Chi nhận lấy túi, cẩn thận sắp xếp đồ vật bên trong, tiểu Sở Sở và Trăn chụm đầu nói nhỏ, đương nhiên là kiểu nói nhỏ vô cùng trẻ con.
“Trăn, hôm nay tiên sinh giảng nghe hiểu không?”
Trăn gật đầu, “Nhận được chữ.”
Tiểu Sở Sở tuổi còn nhỏ không ý thức được Trăn không hứng thú chơi đùa văn tự, nghĩ Trăn nghe hiểu tiên sinh dạy, có chút cao hứng. Sở Sở biết Trăn không thích đọc sách, chỉ vui vẻ đối với thị vệ dạy võ công, nên lúc trước còn lo lắng Trăn thấy thư viện buồn tẻ, không chăm chỉ đọc sách. Sở dĩ Trăn biết đọc biết viết, là do bạn Vương gia mười phần quy mao [1] không cho phép một ám vệ có trình độ văn hóa quá kém, cưỡng chế tăng thêm giờ học văn hóa, nhưng tổng kết lại, Trăn vẫn là đứa nhỏ chỉ thích võ công, trình độ văn hóa hiện tại chỉ ở mức nhận được mặt chữ, hiểu được nghĩa đen mà thôi.
“Trăn thấy thư viện thế nào? Thích không?”
“Tốt lắm.” Có rất nhiều cao thủ, bây giờ hắn tuy không thể đánh bại bọn họ, nhưng sau này nhất định có thể! Trăn âm thầm định ra mục tiêu cho bản thân, xem tất cả những sinh vật mạnh hơn mình trong thư viện thành địch nhân, đây là chướng ngại vật trên con đường trung khuyển bảo vệ chủ nhân, phải đánh đổ!
“Ừm, ta cũng thấy tốt lắm.”
Hai tiểu tử đối diện hài hòa, suy nghĩ trong lòng lại chênh lệch như trời với đất đã thì thầm xong.
Ở Vương phủ, A Nan đã dắt con trai đứng trước cửa mòn mỏi ngóng trông con gái tan học trở về, Sở Bá Ninh ngồi uống trà ở đình nghỉ mát cách đó không xa, hoàn toàn dung túng hành động sắp thành hòn vọng nữ nhi của bạn Vương phi.
Mộc Viên Nhi nhìn Vương phi và tiểu thế tử đang đứng trước cửa nhìn quanh, lại cẩn thận xem xét Vương gia nghiêm túc, lần nữa sâu sắc cảm giác được loại dung túng sủng lên trời chưa từng nói rõ thành lời của Vương gia dành cho Vương phi, xem chừng trên thế gian này không có người thứ hai có được kiểu du này.
Về Vương phủ, tiểu Sở Sở vừa xuống xe đã thấy mẫu thân và đệ đệ ở trước cửa, còn có lão quản gia cười ha hả.
“Nương, đệ đệ, ông quản gia ~~” tiểu Sở Sở lễ phép gọi, sau đó vui vẻ nhào vào lòng A Nan.
A Nan ôm chặt bé, lòng có chút chua xót, mới tách ra một ngày lại làm cho nàng cảm thấy lòng chua xót. Con gái của nàng bắt đầu đi học, sau này sẽ lớn lên, rồi thành thân sinh con, nàng cũng sẽ dần dần già đi.
Tiểu Sở Sở ngoan ngoãn để cho mẫu thân bỗng dưng lâm vào thương cảm ôm lấy, hôn nhẹ lên mặt an ủi nàng. A Nan cười hôn lại mặt bé, buông bé ra. Lúc này tiểu bánh bao Bạch Bạch hớt hả chạy đến, đôi mắt trông mong nhìn tỷ tỷ, vẻ mặt nôn nóng.
Tiểu Sở Sở xoa xoa đầu hắn, “Đệ đệ hôm nay có ngoan không?”
“Bạch Bạch rất ngoan!” Tiểu bánh bao lao vào lòng tỷ tỷ, ôm thắt lưng nàng, miệng heo chu lên hôn nàng, “Tỷ tỷ, thư viện chơi vui không?”
“Ừm, chơi vui.” Tiểu Sở Sở cười toe toét, có thể thấy được ngày đầu tiên ở thư viện làm cho nàng rất phấn khởi.
Nghe tỷ tỷ nói “chơi vui”, tiểu bánh bao Bạch Bạch lần nữa xót ruột, vì sao hắn không thể đến thư viện?
Sở Bá Ninh đi tới, thanh âm nam trung trầm thấp nói, “Vào trong đi.”
“À, được.”
A Nan lên tiếng, dắt tay con gái, cùng trượng phu đang ôm con trai cùng nhau về nội viện vương phủ.
Mặt trời ngả về tây, bóng của bọn họ trải dài giữa hành lang gấp khúc.
********
Sáng hôm sau, A Nan tiễn Vương gia vào triều, đột nhiên phát hiện đứa con trai vốn không có hình tượng ngồi ăn sáng đã biến mất.
A Nan nghĩ chắc hắn lại chạy đến góc nào đó thám hiểm rồi, vừa định cho nha hoàn đi tìm thì ma ma chăm sóc tiểu thế tử đi tới, vẻ mặt đau khổ nói với A Nan: “Vương phi, tiểu thế tử đang ở trên xe ngựa của tiểu quận chúa, ồn ào đòi cùng đi học viện với tiểu quận chúa, nô tài khuyên không được.”
A Nan kinh ngạc, “Hắn một mình tránh các ngươi trèo lên sao? Ngay cả thị vệ cũng không phát hiện?” Không thể nào, tên nhóc bé xíu vậy, không thể có bản lĩnh thoát khỏi tai mắt người ta, một mình trốn vào trong xe ngựa lại không bị phát hiện?
Sắc mặt của ma ma càng đau khổ, xấu hổ cúi đầu. Thật lòng, để một tiểu bánh bao ba tuổi mất tích ngay trước mắt, đối với bọn họ mà nói, là chuyện vô cùng mất mặt và thất trách, chỉ hy vọng Vương phi không vì vậy mà trách phạt bọn họ.
A Nan hít sâu, lần nữa khẳng định con mình di truyền bộ não thông minh của Vương gia, có thể là trò giỏi hơn thầy cũng không chừng. Nhưng, nàng không hy vọng trí thông minh của hắn dùng để đối phó người nhà, tuyệt đối phải ngăn chặn loại khả năng này.
A Nan mang theo nha hoàn ma ma đến trước cửa Vương phủ, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng đó.
Vì trên xe dư ra một tiểu bánh bao, nên đứng đó không rời đi, đoán chừng trì hoãn thêm chút nữa, tiểu Sở Sở vừa đến trường ngày thứ hai sẽ bị ghi đi trễ. Cửa xe mở ra, có thể thấy được người bên trong. Thanh Chi và Trăn ngồi một bên nhìn, tiểu bánh bao Bạch Bạch làm tổ trong lòng tỷ tỷ, tay béo gắt gao nắm chặt vạt áo của tỷ tỷ, vẻ mặt cố chấp nhìn mọi người, sống chết không chịu xuống xe.
“Bạch Bạch, mau xuống xe, tỷ tỷ phải đi học, con sẽ làm tỷ tỷ đến muộn. Đến muộn thì tiên sinh sẽ trách phạt tỷ tỷ nha.” A Nan có ý định giải thích lý lẽ, dùng tình cảm lung lạc, nàng là phụ huynh tiến bộ, không dùng thủ đoạn trừng phạt thể xác.
“Không chịu, nương, Bạch Bạch đi thư viện với tỷ tỷ! Bạch Bạch sẽ rất ngoan rất ngoan…..” tiểu bánh bao càng dính chặt lên người tỷ tỷ.
Đọc đầy đủ truyện chữ Hiền Thê Khó Làm, truyện full Hiền Thê Khó Làm thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hiền Thê Khó Làm