Đại kết cục Hạ: Đứng lên nào, dưới đất lạnh_
#Vy
Ta rốt cuộc cũng chiếm được cơ thể "của mình".
Dưới tình huống ta chưa từng nghĩ đến, bằng một cách ta chẳng thể ngờ, thành công vào được cơ thể này.
Máu và linh khí ta vô cùng quen thuộc đang chảy khắp cơ thể ta.
Ta mở to mắt nhìn Côn Luân ta lớn lên.
Thu vào tầm mắt dáng vẻ đã khắc sâu trong cốt tủy.
Trận pháp ẩn đã sáng lên trên bầu trời Côn Luân, tà khí bên ngoài như con mãng xà khổng lồ vẫn đang công kích kết giới dữ dội.
Bên dưới đã hoàn toàn hỗn loạn, từng đợt tà khí len lỏi giữa dòng người chạy trốn.
Chúng đang dồn lực công kích ta!
Ta điều động hồn lực trong cơ thể, phất tay đánh tan tà khí, âm thanh bên tai cũng dần trở nên rõ ràng.
Ồn ào, huyên náo, hỗn loạn, những tiếng la hét chói tai không ngớt.
Hình ảnh, âm thanh, mọi thứ đều vô cùng chân thực.
Sau giây phút bần thần ngắn ngủi, ta xác định rằng mình không nằm mơ, phiêu dạt mấy ngàn năm, ta rốt cuộc cũng chờ được ngày này!
Đúng lúc ấy, trận pháp trên cao chớp tắt liên hồi.
Người người đồng loạt kinh hô:
“Kết giới sắp bị phá!?”
“Có người động tới Rìu Bàn Cổ!”
“Mau lên đỉnh Côn Luân xem sao!”
Ta nhìn chỗ ánh sáng chập chờn trên kết giới, quả nhiên trông thấy màn sương đen quen thuộc trên đỉnh Côn Luân.
Tạ Trạc, dưới tình huống này mà chàng con mẹ nó còn muốn trở về năm trăm năm trước diệt nhân duyên?
Hay là... hắn hiện giờ đã thực sự bị tà khí khống chế? Bởi lẽ lúc ta bỏ đi, có rất nhiều tà khí đang quấn lấy hắn.
Ta thầm chửi rủa, nhưng không vội lỗ mãng xông đến.
Dù có phải Tạ Trạc động đến Rìu Bàn Cổ trên đỉnh Côn Luân hay không, thì việc ta đơn thương độc mã đến đó tuyệt đối là hạ sách.
Cân nhắc chốc lát, ta quyết định đi tìm Tây Vương Mẫu trước.
Lúc ta đuổi tới đại điện, Tây Vương Mẫu đã không còn ở đây nữa, toàn bộ thượng tiên đều kéo đến đỉnh Côn Luân, trong điện không một bóng người.
Nhưng rõ ràng vừa rồi ta không nhìn thấy Tây Vương Mẫu bên ngoài, động tĩnh lớn đến vậy, Tây Vương Mẫu không thể không biết, lại càng không có khả năng lẩn trốn.
Chỉ còn một nơi...
Ta nhìn ghế chủ tọa của Tây Vương Mẫu, không do dự bước lên, chạm vào sau ghế.
Ánh sáng lóe lên.
Vừa tiến vào mật thất, liền nghe có người đang nói: "... Hắn đột nhiên làm loạn ở Côn Luân, nhất định có âm mưu đằng sau."
Nhìn kỹ quả nhiên trông thấy chín bóng dáng trong thạch kính, là các Chủ Thần!
Tây Vương Mẫu đang đứng đối diện với thạch kính.
Thấy ta xuất hiện, Tây Vương Mẫu khẽ nhíu mày: "Cửu Hạ?"
“Ta biết ta đột nhiên tới đây quả là rất đáng ngờ, nhưng Tây Vương Mẫu, ta không có thời gian giải thích tường tận với người." Ta nói với Tây Vương Mẫu, "Người nhất định phải tin ta, Tà Thần không có chuẩn bị hay âm mưu gì cả, hắn bây giờ chỉ có một mục đích duy nhất là giết ta!"
Tây Vương Mẫu nhíu mày.
Ta không biết tà khí có theo ta vào đây hay không, chỉ có thể tranh thủ từng giây từng phút:
“Tà Thần tái sinh là do tộc trưởng tuyết lang tộc dùng toàn bộ trọc khí của đất rừng Minh Kính để đổi lấy một sợi linh phách của hắn. Cách duy nhất để giết Tà Thần cũng chính là đem tất thảy tà khí trong thiên hạ trả về mảnh đất kia! Chuyện này chỉ Tạ Trạc mới làm được!"
Lời vừa nói ra, các Chủ Thần đều sửng sốt.
Tây Vương Mẫu khó tin nhìn ta: "Sao ngươi...?"
Trong thạch kính có một Chủ Thần lập tức nói: "Côn Luân đang bị tà khí quấy nhiễu, có thể nàng ta đã nhiễm tà khí rồi, cứ lấy mộc tiên Kinh Nam Thủ mà làm gương."
Ta liếc vị Chủ Thần vừa lên tiếng: "Ta biết các người không tin."
Ta đảo mắt khắp thạch kính, nhận ra bóng dáng Chủ Thần Tễ, mặc dù bây giờ hắn đã khác hẳn trước kia.
“Tễ thần quân, đêm lập Bất Tử thành ta đã bảo vệ ngài, Côn Luân tâm pháp, linh phách vãng lai nhập vào cơ thể thiếu niên quân sĩ Thước Sơn, ngài còn nhớ ta chứ?"
Chủ Thần Tễ sửng sốt: “Ngươi...”
Ta cúi người chắp tay: "Khẩn cầu chư vị thần quân nhất định phải tin ta!" Ta ngẩng đầu nhìn Tây Vương Mẫu, khẩn thiết nói:
“Giờ Tạ Trạc đang ở đỉnh Côn Luân khởi động Rìu Bàn Cổ, nếu không phải hắn muốn mang ta về năm trăm năm trước diệt nhân duyên thì chắc chắn hành động này là do tà khí thao túng, ý đồ phá trận pháp Côn Luân. Tây Vương Mẫu, hiện giờ chỉ có người mới giúp được ta! Chúng ta phải thức tỉnh Tạ Trạc!"
Tây Vương Mẫu trầm mặc vài giây: “Ta làm sao để giúp ngươi?”
“Giúp ta dẫn độ tà khí trong cơ thể Tạ Trạc."
Các Chủ Thần đồng loạt ồ lên, duy nhất Chủ Thần Tễ giữ im lặng.
“Không phải dùng người để dẫn độ!”
Ta biết bọn họ hiểu lầm, bèn lập tức nói, “Linh phách ta từng trôi dạt khắp thế gian suốt mấy ngàn năm, ta biết, bông hoa, ngọn cây, núi đá đều có thể chứa được linh phách. Tà khí của Tà Thần cũng giống như linh phách, chỉ cần Tây Vương Mẫu giúp ta dẫn độ một phần tà khí trong cơ thể Tạ Trạc sang núi đá Côn Luân là được. Chỉ cần Tạ Trạc khôi phục một chút thần trí, ta rất có lòng tin, ta sẽ kéo hắn trở về chính đạo, nói đúng hơn..."
Ánh mắt ta sáng quắc nhìn Tây Vương Mẫu:
“Hắn nhất định có thể tự tìm lại chính mình."
Các Chủ Thần đều lâm vào trầm mặc.
Tây Vương Mẫu ngẫm nghĩ một hồi, nàng quay sang nhìn Chủ Thần Tễ bên trong thạch kính.
Bởi vậy mọi ánh mắt đều hướng về Chủ Thần Tễ.
Chủ Thần Tễ nhìn ta, chỉ mất vài giây để ra quyết định: "Ta tin nàng."
Bấy giờ ta mới được thả lỏng đôi chút.
Chủ Thần Tễ lại nói: “Tuy ta có thể xác minh những chuyện ngươi vừa nhắc đến, nhưng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc, mong rằng khi mọi chuyện kết thúc, cô nương có thể cho chúng ta một lời giải thích."
“Không thành vấn đề!”
Ta không dám trì hoãn thêm nữa, liều mạng kéo tay Tây Vương Mẫu: “Không còn thời gian đâu, Tây Vương Mẫu, chúng ta mau đi thôi!"
Chủ Thần Tây Vương Mẫu lập tức dùng thuật pháp, chỉ trong nháy mắt đã đưa ta đến đỉnh Côn Luân.
Hiện giờ, đỉnh Côn Luân không có kết giới của Tạ Trạc, chỉ có lốc xoáy hắc khí.
Các thượng tiên Côn Luân đúng như ta nghĩ, không đánh lại Tạ Trạc, bấy giờ đều lăn lóc bất tỉnh trên đất.
Lúc Tây Vương Mẫu và ta đến nơi, Tạ Trạc y phục rách nát đang đứng giữa trung tâm lốc xoáy, trên tay trái chính là thần khí Côn Luân - Rìu Bàn Cổ.
Không có thời gian cảm thán, ta nhìn Tạ Trạc, trong lòng chỉ cảm thấy mừng rỡ!
Hắn chưa khởi động Rìu Bàn Cổ!
“Tạ Trạc!” Ta gọi to tên hắn, muốn xem thử hắn còn tỉnh táo đến đâu.
Hắn nhìn ta, nhưng không nói một lời, hoàn toàn không có phản ứng.
“Lần trước” Tạ Trạc quay ngược thời không năm trăm năm, hắn vẫn còn lý trí, có thể nói chuyện, giao lưu, tuy ngập tràn oán niệm nhưng không vô hồn giống như bây giờ.
Tạ Trạc bây giờ...
Rõ ràng đã bị tà khí Côn Luân ảnh hưởng rất nhiều.
Mắt hắn chuyển sang màu đen.
Tà Thần đang liều mạng đem toàn bộ tà khí rót vào người hắn.
Có lẽ Tà Thần cũng biết, trận tử chiến hôm nay, rất có thể sẽ là trận chiến cuối cùng.
Nếu Tạ Trạc tỉnh lại, tìm ra cách đối phó với hắn. Thì hắn xong rồi.
Tây Vương Mẫu thấy bộ dạng này của Tạ Trạc cũng phải bất ngờ.
Nàng sầm mặt, tay bấm pháp quyết, đem thần lực rót vào Rìu Bàn Cổ từ khoảng cách xa.
Rìu Bàn Cổ vốn là thần khí của Côn Luân ta, Tây Vương Mẫu lại là Chủ Thần Côn Luân, hai thứ tương hợp, thần lực được khuếch đại, thoáng chốc đã đẩy lui được Tạ Trạc khỏi Rìu Bàn Cổ.
Rìu Bàn Cổ dồi dào thần lực phóng thẳng về phía chân trời, tu bổ trận pháp trên không, còn thuận tiện gột rửa toàn bộ tà khí bám trên kết giới.
Không hổ là Chủ Thần!
Ta thật thông minh khi quyết định tìm nàng!
Ta quay sang nhìn Tây Vương Mẫu, nghĩ bụng chẳng lẽ "lần trước" Tạ Trạc bổ ra thời không nàng đang bận họp với các Chủ Thần nên mới tới muộn?
Cũng may lần này ta đến tìm nàng trước, nếu không, e rằng cũng lại không kịp...
“Tây Vương Mẫu, người canh chừng Rìu Bàn Cổ đi.” Ta nói với nàng, “Bất luận thế nào cũng không thể để Tạ Trạc động tới nó..."
Bảo vệ tốt kết giới Côn Luân, không cho Tạ Trạc cơ hội đảo lộn dòng thời gian.
Tây Vương Mẫu đương nhiên biết phải làm gì.
Ta còn chưa dứt lời, thân ảnh nàng đã vụt chuyển.
Nữ thần cao quý vung lên cây rìu khai thiên lập địa.
Hình ảnh có chút điên cuồng, nhưng trong mắt ta lại là sự bảo chứng an tâm nhất.
Tương xứng làm sao!
Phải như vậy mới đúng!
Không cần ta nói thêm gì nữa, Tây Vương Mẫu quyết đoán giấu Rìu Bàn Cổ đi, tay bấm pháp quyết, miệng nhẩm thần chú, bắt đầu dẫn độ tà khí trên người Tạ Trạc!
Không hổ là Chủ Thần của Côn Luân!
Ta yêu người!
Tạ Trạc nhíu mày, thân thể khẽ run lên, tà khí cuồn cuộn không ngừng bị kéo ra khỏi người hắn, dẫn vào đỉnh núi Côn Luân.
Tốc độ cực nhanh, thần lực mạnh mẽ áp đảo, đây là trình độ mà một thượng tiên như ta không thể sánh bằng.
Ta nhìn mọi chuyện đều đang đi theo chiều hướng có lợi, trong lòng lại càng mừng rỡ.
Tuy nhiên, đúng lúc ta còn mải tán thưởng, việc ngoài dự liệu đã xảy ra, tà khí được Tây Vương Mẫu dẫn vào trong núi lại không bị giữ lại!
Chúng phân tán khắp nơi, thậm chí bắt đầu tụ lại, tấn công Tây Vương Mẫu.
Bấy giờ ta mới nghĩ đến, linh phách ta sở dĩ có thể nhập vào bông hoa ngọn cỏ, là vì bản thân ta muốn lưu lại.
Còn tà khí lại tuân theo ý thức của Tà Thần, chúng hoàn toàn không muốn bị giam trong vật thể. Tây Vương Mẫu có bản lĩnh loại bỏ chúng khỏi Tạ Trạc, nhưng lại chẳng thể bắt chúng ngoan ngoãn chôn chân trong núi đá.
Tà khí này chỉ là ác niệm tàn dư của Tà Thần sau năm trăm năm bị phong ấn tại Côn Luân, ta không lo chúng sẽ đả thương Tây Vương Mẫu, nhưng ta sợ chúng làm ảnh hưởng đến việc dẫn độ của nàng.
Ta nhìn hai mắt hóa đen của Tạ Trạc, một bên đã được gột rửa, nhưng bên còn lại vẫn u tối như loài dã thú.
Lại nhìn Tây Vương Mẫu vừa phải bảo vệ Rìu Bàn Cổ, vừa phải dẫn độ tà khí, còn phải né tránh công kích.
Có lẽ đã đủ rồi.
Hắn hiện tại không thể nào tay không xé mở dòng thời gian.
Ta còn sợ gì chứ?
Ta bước về phía Tạ Trạc.
Hắn đứng tại chỗ, nhắm bên mắt đen lại, vẻ mặt có phần thống khổ.
Nghe tiếng bước chân ta, hắn trừng mắt nhìn ta, đầy vẻ oán hận cùng không cam lòng.
Hắn không muốn ta tới gần, bèn vung tay lên, trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm.
Thanh kiếm này ta từng thấy hắn sử dụng, ở Bất Tử thành, hắn cõng ta, đột phá vòng vây, dùng kiếm giết vô số kẻ ngáng đường.
“Cửu Hạ! Lui lại!" Tây Vương Mẫu lo lắng phất tay đánh về phía Tạ Trạc.
Ta giơ tay, dùng tiên lực chặn lại đòn công kích của Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu sửng sốt, Tạ Trạc nửa tỉnh nửa mê cũng thoáng ngây người.
Ta tiếp tục tiến đến chỗ Tạ Trạc, không chút nao núng.
Hắn không dùng kiếm, ta còn hơi sợ, nhưng hắn đã lấy kiếm ra rồi, ta trái lại không kiêng dè nữa.
Vì sao hả?
Bởi vì...
Nhân duyên của chúng ta còn chưa kết thúc.
Giờ chẳng phải chính là lúc để huyết thề giữa chúng ta phát huy tác dụng hay sao?
Ta nghênh ngang đối diện với mũi kiếm của Tạ Trạc, không có nửa phần tránh né, cho đến khi mũi kiếm chạm vào ngực ta.
“Tạ Trạc.” Ta gọi hắn, chăm chú nhìn hắn, “Hòa ly, là ta sai.”
Hắn bất động, ngơ ngác nhìn ta. Dù là con mắt thanh tỉnh hay con mắt hoang dại đều không giấu nổi kinh ngạc.
“Giờ ta đã biết quá khứ của chàng, cũng hiểu lý do chàng giấu ta."
Hắn không thu kiếm, nhưng khóe môi hắn đang run rẩy.
Nhằm lúc hắn không chú ý, ta đột nhiên tiến lên một bước.
Mũi kiếm lập tức đâm rách y phục và da thịt ta, phập một tiếng, máu tươi nhuộm đỏ y phục.
Khổ nhục kế.
Đương nhiên ta rất đau, nhưng ta biết, hắn càng đau hơn.
Hắn lùi lại một bước, mũi kiếm vừa rút ra, thần sắc hắn thay đổi, màu sắc trong con mắt nhập ma bắt đầu giằng co dữ dội.
Màu đen dần thối lui, những đau đớn, khổ sở cùng không dám tin lần lượt hiện ra trong mắt hắn.
“Tạ Trạc, ta thực sự rất yêu chàng."
Ta khẩn trương áp sát một bước.
Tạ Trạc lảo đảo lùi về sau. Ánh mắt càng thêm hoảng sợ.
Tay cầm kiếm của hắn buông xuống.
Ta thừa thắng xông lên, bước liền mấy bước vọt tới trước mặt hắn, nắm lấy tay trái hắn.
Bởi vì tay phải của hắn gãy rồi...
Ta lưu luyến nắm chặt.
Kiếm trên tay hắn vì thế mà rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng biến mất.
“Chúng ta đừng hòa ly nữa.” Ta đưa ra yêu cầu, ghé sát mặt hắn dè dặt hỏi, “Được không?"
Tạ Trạc hoàn toàn ngẩn ra, hắn nhìn ta, mặc kệ Tây Vương Mẫu vẫn đang đánh nhau với tà khí, mặc kệ hắc khí như con mãng xà khổng lồ ra sức vùng vẫy đập vào kết giới. Trong mắt hắn dường như chỉ còn có ta.
Hắn chỉ để tâm ta, ánh mắt một lần nữa sáng rõ, ấn ký màu đen trên cổ từ từ thu nhỏ lại rồi hoàn toàn biến mất.
“Tơ hồng, đã cắt.” Môi hắn run rẩy nửa ngày mới nói được bốn chữ.
“Nối lại.” Ta đáp.
“Tơ hồng Côn Luân, đã cắt rồi không nối lại được."
“Từ hôm nay trở đi, tơ hồng Côn Luân cắt rồi vẫn có thể nối lại." Ta tiếp, "Quy tắc, ta sửa, Tây Vương Mẫu phê chuẩn."
Linh phách ta đã ở bên hắn suốt mấy ngàn năm, há có thể bại bởi một sợi tơ hồng?
"Không hòa ly.” Ta tiếp tục hỏi hắn, “Được chứ?”
Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta, giống như biến thành người câm.
Mà ta nhìn Tạ Trạc gần trong gang tấc, không cảm thấy phải nói thêm bất cứ điều gì. Ta kéo vạt áo đã bị tà khí xé rách của hắn, kéo người hắn về phía trước, làm một chuyện ta rất muốn, rất muốn làm với hắn suốt những năm qua ——
Ta hôn lên môi hắn.
Hắn cũng không phản kháng.
Tựa hồ bị dọa sợ, không kịp phản ứng.
Chờ mọi chuyện giải quyết ổn thỏa, ta nhất định phải nói với Tạ Trạc, để có tiếp xúc thân mật, đương nhiên phải hiểu rõ lòng nhau.
Đừng như bốn trăm năm qua, hắn chỉ âm thầm chịu đựng, không nói với ta nửa lời.
Ta chuyên tâm hôn hắn, giống như phẩm trà thưởng rượu, chìm đắm trong niềm vui tốt đẹp bậc nhất thế gian.
Chỉ trong nháy mắt, tà khí trên người Tạ Trạc đều bị quét sạch, nhanh chóng bay lên rồi biến mất.
Tà khí trên y phục rách nát hay những dấu vết chằng chịt trên da thịt hoàn toàn rút vào vết sẹo trước ngực hắn.
Trên đỉnh Côn Luân, tà khí giằng co quyết liệt với Tây Vương Mẫu như vừa nhận lệnh lui binh, thoáng chốc đã không thấy tung tích.
Tà khí của Tà Thần vốn cộng hưởng với cảm xúc của Tạ Trạc, nay Tạ Trạc đã bình tĩnh lại, Tà Thần lại đang bị phong ấn, tự khắc sẽ không còn khả năng gây sóng gió.
Bên ngoài kết giới Côn Luân, xúc tu hắc khí khổng lồ cũng bị trận pháp triệt tiêu.
Tất thảy đã quay về trạng thái vốn có.
Còn ta, ta vẫn hôn Tạ Trạc, thậm chí không ngại sự có mặt của Tây Vương Mẫu, hôn càng lúc càng nhập tâm...
Đang lúc cao trào, ta đột nhiên bị Tạ Trạc đẩy ra.
Ta sững sờ, không kịp phản ứng, Tạ Trạc đảo khách thành chủ, tay trái bắt lấy cổ tay ta, buộc ta buông vạt áo hắn ra.
Hắn giữ chặt ta, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta.
“Ngươi... Bị tà khí khống chế rồi?"
“Ta?”
Ta ngơ ngác nhìn hắn: “Không phải ta.” Ta tiếp, "Vừa rồi chàng mới là người bị tà khí khống chế! Sao chàng có thể quay ngoắt đổ thừa cho ta như vậy!"
Ta luống cuống giải thích.
Tạ Trạc nhíu mày, đánh giá ta.
Ta nghĩ thầm, cũng phải.
Với ta tới nói, đã là mấy ngàn năm, trải qua thiên sơn vạn thủy, dày công trù tính mới đến được ngày hôm nay.
Nhưng đối với Tạ Trạc, ta chính là thê tử tuyệt tình mấy ngày trước còn ầm ĩ đòi hoà ly, ấy vậy mà chỉ qua một buổi tối đã bình tĩnh lại, thậm chí còn nói "yêu" hắn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Hòa Ly, truyện full Hòa Ly thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hòa Ly