Đêm ba mươi trong phòng khách yên ắng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên bất ngờ. Diêu Nhất dời ánh mắt khỏi chương trình Tết trên tivi rồi cúi đầu lấy điện thoại ra xem.
Lúc Phó Xuyên gọi qua cho Diêu Nhất, cậu đã ngồi nghiêm chỉnh trước bàn, gương mặt ở dưới ánh đèn thoạt nhìn rất dịu dàng.
“Diêu Diêu” Phó Xuyên nghe thấy âm thanh vui mừng từ trong điện thoại:
“Đang xem tivi hửm?”
“Ừm, cậu không xem chương trình tết đêm cuối năm à? Đây là thói quen của nhà tớ ấy” Diêu Nhất ngồi xếp bằng trên sô pha, hai tay sờ sờ lên bàn trà tìm đồ gì đấy dựng điện thoại lên, để hai tay mình rảnh rỗi.
Phía bên kia của Phó Xuyên yên tĩnh vài giây, màn hình của Diêu Nhất đang rung lắc, đột nhiên phía đối diện truyền đến một trận tiếng cười. Ngay sau đó Diêu Nhất cũng nghe thấy tiếng cười phát ra từ trên tivi nhà mình.
Lúc này Phó Xuyên mới xuất hiện lại trên màn hình, mang theo hàm ý nói: “Bắt đầu từ hôm nay sẽ xem”
Tất nhiên Diêu Nhất nghe không hiểu hết được lời của Phó Xuyên, cô gật gật đầu: “Tiết mục này đúng là không tệ đâu, tuyên truyền năng lượng của chính mình, còn có làm gương và truyền bá nền văn hóa tích cực nữa”.
Phó Xuyên nhìn Diêu Nhất ở trong màn hình lại bắt đầu giảng giải, không có một chút mất kiên nhẫn nào, từ đầu đến cuối mang theo ý cười nhìn về phía Diêu Nhất.
“Tết Nguyên tiêu chúng ta cùng đi chơi được không?” Phó Xuyên rốt cuộc cũng nói ra mục đích của mình.
Diêu Nhất không chút nghĩ ngợi nào trực tiếp từ chối: “Nguyên tiêu chúng phải quay về thành phố Yên đi học đấy”
Bây giờ bọn họ đang ở cuối học kỳ lớp 11, là học sinh chuẩn bị lên 12, trường học đang dần dần đưa họ vào lịch trình học và nghỉ ngơi của lớp 12. Tết nguyên tiêu năm nay trước hết là phải đến trường học báo danh đã.
“Nhưng mà tối hôm tết nguyên tiêu chúng ta không cần phải học tiết tự học” Phó Xuyên đương nhiên biết bọn họ phải đi học, nhưng thôi cứ làm tròn đêm đó thành một ngày nghỉ vậy.
“Oh” Diêu Nhất không tự giác gật đầu: “Vậy được thôi”
Phó Xuyên cụp mắt, rũ mi xuống không nhìn Diêu Nhất trên màn hình nữa: “Nói như vậy rồi, tối hôm đó…”
“Ừm, ừm, tối hôm đó tớ là của cậu” Diêu Nhất bị tiết mục trên tivi hấp dẫn, bâng quơ đáp một câu. Vốn dĩ cô muốn nói tối hôm đó thời gian đều là của Phó Xuyên hết, nhưng để tiết kiệm nói chuyện liền đem hai chữ thời gian vứt mất.
Trong lòng Phó Xuyên khẽ động, còn chưa kịp vui sướng, rất nhanh đã phát hiện ra ánh mắt Diêu Nhất đã phiêu dạt rồi, hiểu được ý trong lời nói của cô đều không phải là thật, dù vậy trong lòng Phó Xuyên vẫn có một niềm vui của sự chiếm hữu.
Tất nhiên là Diêu Nhất không để ý lời lỗi sai trong lời nói của cô, vui vẻ xem chương trình rồi nói với Phó Xuyên: “Tiểu phẩm rất hay, cậu mau xem đi!”
Cuối cùng hai người gọi video cùng nhau ngồi xem chương trình cuối năm, trải qua ngày cuối cùng của năm cũ mãi cho đến ngày đầu tiên của năm mới.
________
Chúc tết từng nhà là một lễ nghi thức không thể thiếu, dù không có nhiều họ hàng thì cũng nên đi đến hàng xóm xung quanh.
Nhà họ Lâm không có họ hàng nhiều lắm, vốn đã đi chúc họ hàng xong từ mùng 1 và 2 rồi. Mọi người cũng biết ông Lâm không thích náo nhiệt, ngoại trừ mấy nhà đặc biệt gần gũi đã đến thăm còn lại cũng chỉ gọi điện chứ không trực tiếp đến nhà họ Lâm.
Vì vậy mà đến mùng 4 Diêu Nhất đã bắt đầu rảnh rỗi, cô quấy rầy Chu Thành mãi cũng có được kết quả. Chu Thành nói thứ 6 anh có thể đưa cho cô chìa khoá viện bảo tàng còn cho cô địa chỉ cụ thể để đến lấy.
Diêu Nhất nhìn chằm chằm địa chỉ kia cả nửa ngày, rốt cuộc phát hiện chỗ này cách nhà Phó Xuyên rất gần. Dứt khoát lấy xong chìm khoá rồi mới đi tìm Phó Xuyên cùng cậu đến viện bảo tàng.
Diêu Nhất cầm bản đồ đi cả buổi, rốt cuộc cũng tìm được cửa nhà của Chu Thành, thuận lợi lấy được chìa khoá.
Đến lúc ra khỏi rồi Diêu Nhất mới ngây ngẩn cả người. Cảm giác các khu nhà xung quanh không có gì khác biệt lắm, cô xoay người một cái đã không biết đi ra từ chỗ nào rồi. May mắn là đi sát vào có thể nhìn thấy số nhà trên mấy cánh cửa.
Cố gắng nhớ lại địa chỉ nhà Phó Xuyên, Diêu Nhất đi tán loạn khắp nơi rốt cuộc cũng nhìn thấy căn biệt thự nhà cậu ấy.
Đang định đi lên phía trước thì Diêu Nhất nhìn thấy phía bên phải mình có một khoảng đất trống, hai người đang đứng ở bên đấy, là một nam một nữ.
Diêu Nhất bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, nhìn kỹ thì thấy bóng dáng đó càng quen thuộc hơn.
Nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, cô dứt khoát ngồi lên tảng đá trang trí ở đó, đợi hai người nói chuyện xong.
Phó Xuyên đang đưa lưng về phía Diêu Nhất nên không nhìn thấy cô.
Lúc đầu Bạch Lâm Lang cũng không phát hiện ra Diêu Nhất, cô gắt gao níu lấy ống tay áo của Phó Xuyên, nước mắt vừa rơi xuống vừa nói gì đó. Có lẽ là ánh mắt của Diêu Nhất quá rõ ràng, cô chống cằm nhìn thẳng vào hai người bọn họ, Bạch Lâm Lang xuyên qua bả vai Phó Xuyên nhìn thấy Diêu Nhất ở bên này.
Người trước mặt vẫn thờ ơ như cũ, thậm chí giữa mày còn hiện lên chút mất kiên nhẫn. Trái tim Bạch Lâm Lang thắt chặt, trực tiếp choàng hai tay lên cổ Phó Xuyên, nhắm mắt đưa môi mình lên.
Diêu Nhất ở phía xa kia không nhìn thấy rõ mặt hai người, nhưng động tác của Bạch Lâm Lang vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Hai mắt cô trừng lớn, cánh môi khẽ mở ra, hiển nhiên là kinh ngạc không thôi.
Có điều không đợi miệng cô càng mở ra lớn hơn, Phó Xuyên đã trực tiếp đẩy ngã người xuống đất: “Có bệnh à?”
Gương mặt đẹp đẽ toát ra vẻ lạnh lùng, sự chán ghét nơi đáy mắt không thể che giấu được. Phó Xuyên chỉnh sửa lại quần áo của mình, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này Diêu Nhất thật sự kinh hoàng rồi, cô chưa từng thấy bộ dáng Phó Xuyên tức giận như vậy, nhìn từ động tác của cậu có thể thấy cậu có bao nhiêu phẫn nộ.
Bạch Lâm Lang ngã ở trên cỏ, vì là mùa đông mặc quần áo nhiều nên không cảm thấy đau, chỉ là chịu đả kích quá to lớn.
Tuy là Phó Xuyên đối với người khác luôn lãnh đạm, nhưng những phép tắc cơ bản luôn có, đây là nguyên nhân Bạch Lâm Lang dám làm như vậy.
“Diêu Diêu?” Phó Xuyên vừa xoay người liền nhìn thấy Diêu Nhất ngồi trên bệ đá, ánh mắt lạnh lùng lập tức biến mất thay vào đó là sự vui mừng khi được gặp cô.
Phó Xuyên đi nhanh về phía trước, nhìn thấy Diêu Nhất còn ngồi trên bệ đá nhịn không được đem người kéo lên: “Trên đá lạnh lắm”.
“Tớ mặc bốn cái quần lận đấy!” Diêu Nhất đắc ý nói.
Đọc đầy đủ truyện chữ Học Tập Cùng Yêu Đương, truyện full Học Tập Cùng Yêu Đương thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Học Tập Cùng Yêu Đương