Edit&Beta: Huongbb
Đến cuối cùng, chuyến hành trình gia đình chỉ có ba mẹ hai người, một cặp đôi hành khách đã bắt đầu chuyến hành trình của chính họ.
Hàn Thiên Thiên nói với người thân thiết nhất, "Ba mẹ coi như đi hưởng tuần trăng mật, con sẽ không quấy rầy hai người".
Hai ông bà già tự nhiên sẽ tự xem đây là lời nói thật lòng của con gái, thế nhưng không lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng đánh hơi được một góc tảng băng của chân tướng: Con trai không đi, bất kể là vì bận công tác, đến ngay cả Hàn Thiên Thiên, tựa như bởi vì yêu đương không rảnh một mình tham gia vào hành trình của ông bà già.
Chứng cứ thứ nhất: Hàn Thiên Thiên đem toàn bộ thẻ của Hàn Tự trả lại.
Hàn Tự nhận được lí do là, "Có người nói em dùng thẻ của anh trai rất kỳ quái".
Lúc ấy sau khi Hàn Thiên Thiên cúp máy Hàn Tự xong, nghĩ rằng tất cả đã biến mất, nhưng không thể nào cười nổi, chỉ có thể lặng lẽ nói thầm trong lòng: Không phải người yêu, không phải phụ nữ, chỉ là. . . anh em.
Lúc ấy sau khi Hàn Thiên Thiên cúp máy, bên tai Hàn Tự vẫn còn vang lên tiếng máy bận, trong đầu một khoảng trống rỗng, bởi tay nắm điện thoại cứng ngắc mà trở nên trắng bệt, dần dần, chỗ trống trong đầu hiện lên một cái tên: Lục Chinh.
Ngày cuối cùng Lục Chinh tháo bỏ thạch cao, Hàn Thiên Thiên mượn danh nghĩa chúc mừng kéo anh ta đi uống rượu, nhưng thật ra là vì không có thẻ phụ, cô càng đặc biệt đau lòng tiền lương của chính mình, đã lâu không ăn hải sản.
Trong lòng Lục Chinh còn sợ hãi, "Chắc tôi không lọt vào thủ đoạn thâm độc của anh cô chứ?"
"Tôi từ nhỏ đến lớn chỉ thấy anh ấy ra tay một lần, anh ấy muốn đùa chết một người thì có tới một ngàn phương pháp, căn bản không nhất định dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy đâu".
Hậu quả của việc tin tưởng lí do thoái thác của Hàn Thiên Thiên thông thường rất khó lường được, cô lại uống rượu, Lục Chinh lại tốt bụng, anh trai cô lại xuất hiện, anh ta lại bị hành hung.
Lục trưng dụng trãi qua máu và nước mắt lần nữa đã học được một đạo lý: Phụ nữ là một thế lực khủng bố nhất trên thế giới.
***
Đương nhiên, thế gian này còn có một câu 'Khổ tận cam lai', nhìn thấy một người phụ nữ vì chính mình căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, cảm giác cũng không tệ lắm. Huống chi, đối tượng mà cô 'căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình' là người cô kiêng kỵ.
"Anh có bệnh à?" - Hàn Thiên Thiên chưa từng nhìn thấy Hàn Tự nổi giận như thế.
Hàn Tự cũng sửng sốt.
Hàn Thiên Thiên chưa từng biết trong đầu anh tới cuối cùng nghĩ gì, uổng phí lúc đầu cô chọn chuyên ngành tâm lý học này, khi đó còn ảo tưởng có thể đọc tâm, đọc biết... lòng của anh.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật là hy vọng hảo huyền.
Nếu như cô vĩnh viễn không có khả năng hiểu được sau khoảnh khắc sững sờ của anh, vì sao có thể nhanh chóng như thế khôi phục lại bình thường, lại vì cái gì mà nhìn về ánh mắt của cô, rõ ràng dày đặt mây mù thể xua không tan, che lấp ánh mặt trời.
Hàn Tự nhìn thoáng qua một Lục Chinh đang chùi máu mũi, khôi phục bình tĩnh nói với Hàn Thiên Thiên, "Phụ nữ trả giá rất nhiều, trong mắt đàn ông sẽ không còn đáng giá".
". . ."
"Nếu thật sự thích thì dẫn về gặp mặt ba mẹ".
***
Ông già nhà họ nắm giữ chứng cứ yêu đương thứ hai của Hàn Thiên Thiên: Con gái trực tiếp dẫn người tới bữa tiệc lễ kỹ niệm một năm cưới của họ.
"Ba, mẹ, đây là Lục Chinh, Lục trong hải lục, Chinh trong chinh phục".
Mẹ vợ tương lai nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ thiếu nước lôi kéo hỏi chuyện nhà, "Cháu, được điều tạm tới quân khu khu này? Là đóng quân dài hạn hay sau hạng mục sẽ chuyển đi?"
"Ba mẹ cháu là người ở đâu?"
"Ai da, thì ra bác với mẹ con là một nửa đồng hương".
Lục Chinh trả lời cẩn thận, Hàn THiên Thiên bên cạnh nhìn, thỏa mãn gật đầu, không uổng công chính mình đêm hôm trước lôi kéo anh ta học bù, thức đêm dạy anh ta một lớp học đối đáp khẩn cấp với người lớn trong nhà.
Ông bố chồng tương lai cũng có ý tưởng muốn nói, "Phụ nữ Hàn gia chúng tôi không chịu thua kém, tên nhóc Địch Mặc kia còn dám gửi thiệp cưới tới cho bác, Lục Chinh à, cháu và Hàn Thiên Thiên khi nào thì chuẩn bị hôn lễ?"
Lục Chinh cười đến nổi cực kỳ bức bách, nhìn về phía người bạn cùng cảnh ngộ đang cười đơ mặt - Hàn Thiên Thiên, hỏi trong im lặng: Không phải đã nói là tới đây ăn ngon uống ngon sao? Sao lại đột nhiên bức hôn rồi?
Đúng lúc này, có người từng bước tao nhã tới gần, "Bên chỗ chơi bài Brit* còn thiếu một người, có muốn chơi không?"
*Bài Brit: Các bạn tra có thể google để tìm hiểu hơn nhé.
Khi nói chuyện, Hàn Tự đến bên người Lục Chinh, xem nhẹ không để ý tới việc xấu đánh người lần hai của anh ta, Lục Chinh có hơi cảm kích nhìn về phía vị cứu tinh này.
Một bàn người chơi bài Brit toàn là người trẻ tuổi, người-gặp-người-thích Lục CHinh cứ như vậy chạy tới, làm đứa nhỏ Hàn Thiên Thiên tự nhiên thoát khỏi số kiếp bị trách mắng, "Con bình thường đi học đều trang điểm cả nửa ngày, tại sao ngày có khách quan trọng như vậy con lại không nhớ trang điểm?"
Ông già nhà mình đúng là bụng nghĩ một đường mà miệng nói một nẻo, Hàn Thiên Thiên có bao giờ sợ tranh luận thua ai, "Không phải ba vẫn luôn mắng con là cả ngày vẽ vẽ như hồ ly sao?"
Trong lúc Hàn THiên Thiên và ông ba nhà mình đấu võ mồm đã tìm được sức chiến đấu đã biến mất bấy lâu, bà mẹ bất đắc dĩ không đứng về phía cô, "Thôi đừng tranh luận với ba con nữa, đi lên thay đổi quân áo rồi xuống đây, nhanh?"
Hàn Thiên Thiên thở dài.
Ngồi chậm rì trên đất một lúc lâu, thật sự là không quá tình nguyện. Từ khi tạm biệt mấy cái thẻ phụ, đã lâu rồi cô chưa mua đồ trang điểm, nghĩ tớ phải lấy tiền túi mua mấy thứ này thì cô cho rằng muốn tiết kiệm hơn.
Bàn trang điểm của cô rất lớn, ngăn tủ bên tay trái là phụ kiện trang sức, ngăn tủ bên tay phải là dưỡng da các loại; tất cả các loại đồ trang điểm ở phía dưới mặt bàn, trang sức đều được gom lại trong ngăn tủ khóa phía trên bên phải. Đã từng... trước đây mỗi lần mở ngăn tủ này ra là một cảm giác hưởng thụ, bây giờ...
Lại không nhịn được thở dài.
Hàn Thiên Thiên vâng lời mệnh lệnh cấp trên của bà mẹ yêu dấu, dùng trang sức trang nhã, chọn đôi bông tai ngọc trai phù hợp, dựa theo lời mẹ hiền mà nói, là ngọc trai nổi bậc khí sắc khi đeo, lại vững vàng hơi thở, quan trọng là mẹ yêu cảm thấy Lục Chinh sẽ thích bông tai ngọc trai của Hàn Thiên Thiên.
Ngay khi chuẩn bị đứng dậy, tầm mắt lướt về chiếc hộp kia, Hàn Thiên Thiên lại đặt mông ngồi xuống. Mở chiếc hộp kia ra, bên trong chỉ có một chiếc bông tai kim cương, một chiếc khác không biết đã bị cô làm rớt mất nơi nào. Hàn Thiên Thiên bắt đầu suy nghĩ không biết có thể mang hai bên bông tai khác nhau hay không, nếu không thể, chi bằng bán lấy tiền tiêu vặt?
Đọc đầy đủ truyện chữ Khách Trọ, Đừng Như Vậy, truyện full Khách Trọ, Đừng Như Vậy thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khách Trọ, Đừng Như Vậy