Editor: Puck - Diễn đàn
"Hâm Lôi, cục cưng không ngoan? Đừng cáu giận với thằng bé, con còn chưa hiểu chuyện!"
Hả? Đây là giọng của Hoắc cầm thú! Tất cả buồn ngủ của Đỗ Hâm Lôi lập tức không còn, trở mình ngồi dậy, cô một lần nữa sa sút tinh thần chửi ầm lên vào trong ống nghe điện thoại: "Hoắc Vân Phi, anh đồ lòng lang dạ sói mặt người dạ thú không bằng cầm thú..."
Hoắc Vân Phi yên tĩnh nghe cô phun ra liên tiếp từ hình dung đã thành thói quen đối với anh, kiên nhẫn chờ cô mắng xong, tiếp tục dịu dàng dụ dỗ nói: "Tiểu quai, đừng giận! Đều là anh sai rồi! Chờ cục cưng dần dần quen với cuộc sống không có cha là tốt rồi! Nếu không em mau sớm tìm cha mới cho thằng bé, con cũng sẽ không khóc rống nữa!"
"..." Đang nghĩ tới tìm mười cha mới cho cục cưng để chọc giận Hoắc Vân Phi, không nghĩ tới anh thế mà lại chủ động đưa ra rồi! Đỗ Hâm Lôi một hơi nghẹn ở ngực gần như muốn phun máu, Hoắc Vân Phi, ngươi nên bị thiên lôi đánh!
"Anh chỉ nói giỡn với em thôi, biết tâm tình em không tốt cố ý đùa em vui vẻ! Bảo bối, anh sao lại mong đợi con trai của mình kêu người đàn ông khác là cha! Anh rất nhớ nhung hai mẹ con các em, ngay nằm mộng cũng muốn trở lại đoàn tụ với hai mẹ con!" Hoắc Vân Phi lầm bầm thở dài nói.
Nước mắt trong hốc mắt Đỗ Hâm Lôi lập tức như cỏ dại lan tràn, cô nấc nghẹn, nước mắt nước mũi thấm ướt một mảng lớn mặt chăn.
"Đừng khóc! Tiểu quai nhớ anh không?" Có lẽ bị tiếng khóc của Đỗ Hâm Lôi làm cho hơi đau lòng, Hoắc Vân Phi bối rối, "Muốn anh trở về không? Hâm Lôi, anh muốn trở về nhìn em và cục cưng!"
"Anh... Làm sao anh trở lại?" Đỗ Hâm Lôi lau nước mắt một cái, nghe anh nói muốn trở về, tức giận tiêu mất một chút.
"Đừng để ý đến vì sao anh trở về, em nói trước đi có muốn anh trở lại không?" Hoắc Vân Phi dụ dỗ cô mở miệng, dịu dàng dụ dỗ cô: "Tiểu quai, nói một tiếng nhớ anh, muốn anh trở lại! Dù cách muôn sông nghìn núi, dù anh đang ở một chỗ khác trên trái đất, cũng sẽ lập tức bay đến bên cạnh em và cục cưng!" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
"Hu hu..." Đỗ Hâm Lôi lớn tiếng khóc, tiếng khóc kia không thua gì tiếng khóc của cục cưng.
Lưu Nga vội vàng túm góc váy ngủ của cô áo, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bà cô của tôi, tiểu tổ tông mới vừa ngủ, con tuyệt đối đừng đánh thức thằng bé!"
Đỗ Hâm Lôi không thể làm gì khác hơn là lấy tay che miệng, tiếng khóc nát vụn từ giữa kẽ tay truyền ra, nghe thấy vô cùng làm lòng người nát bấy.
Hoắc Vân Phi không đành lòng, vội vàng nói: "Bảo bối, xuống giường đến trước cửa sổ, nhìn xem một chút đứng ở phía dưới là ai?"
Không nhịn được anh thúc giục lần nữa, Đỗ Hâm Lôi vừa khóc vừa vén chăn xuống giường, không mang dép, chân trần đi tới trước cửa sổ nhìn xuống phía dưới.
Bọn họ ở lầu chín, ở dưới kia có chuyện gì đều có thể nhìn rõ!
Dưới đèn đường sáng ngời, một chiếc xe thể thao sang trọng đậu ở đó, đứng trước xe là một người đàn ông cầm điện thoại trong tay, lúc này đang ngửa mặt nhìn lên trên.
Trái tim Đỗ Hâm Lôi đập loạn một trận, cho rằng mình bị hoa mắt, đó không phải là Hoắc Vân Phi sao?
"Không lừa gạt em chứ? Chỉ cần em nhớ anh, bất cứ lúc nào anh đều có thể bay trở lại!" Hoắc Vân Phi nói xong những lời này, liền cúp điện thoại, lập tức lắc mình biến mất.
Đỗ Hâm Lôi khó khăn lắm mới nhìn thấy anh, đang hoài nghi có phải trong mộng không, lại thấy anh biến mất không thấy gì nữa, không khỏi gấp gáp.
Cô hết lần này đến lần khác gọi lại số kia, thủy chung không người nào nghe, gần như gấp gáp đến phát điên rồi!
Hoắc Vân Phi, nhanh chóng nghe điện thoại! Hạn anh trong nửa phút, nếu như anh không nghe điện thoại, từ giờ trở đi tôi sẽ không để ý đến anh!
Mấy cái nửa phút đã qua, vẫn không nhận. Cô ôm điện thoại không dây chậm rãi ngồi xổm xuống ở trước cửa sổ, cuộn thành một đoàn, ôm chặt thân thể của mình, nức nức nở nở khóc.
Không gõ cửa, cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra (Hoắc lão tam kiên trì cho rằng vào phòng ngủ của mình không cần gõ cửa), Hoắc Vân Phi bước đi tới.
Nhìn thấy Hoắc Vân Phi trở lại, Lưu Nga cũng không ngoài ý muốn, chỉ mỉm cười nói: "Người trẻ tuổi, thường thích náo loạn một chút kỳ quái nhỏ! Trở lại là tốt rồi, có mâu thuẫn từ từ giải quyết, đừng cãi vã nữa! Vì cục cưng hai vợ chồng cũng phải ân ân ái ái đấy!" die ennd kdan/le eequhyd onnn
Nói xong, Lưu Nga đã đi xuống giường, ôm gối đầu và chăn của mình rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng chỉ còn lại Đỗ Hâm Lôi đứng trước cửa sổ còn có Hoắc Vân Phi đứng bên cạnh cùng với cục cưng nằm trong giường trẻ con đang ngủ.
Đỗ Hâm Lôi không ngẩng đầu, nước mắt to nén lệ nhìn chằm chằm bóng người thon dài chiếu trên sàn nhà kia. Đáng chết, thì ra anh vốn không đi!
Thấy dáng vẻ trầm mặc của Đỗ Hâm Lôi, trong lòng Hoắc Vân Phi lo sợ, anh nhắm mắt đi lên trước, chậm rãi ngồi xổm thân hình cao lớn xuống, đưa tay nhẹ quay vai thơm của cô, dịu dàng nói: "Đứng lên đi, cẩn thận ngồi chồm hổm chân đã tê rần!"
"Ah cút!" Đỗ Hâm Lôi ngẩng đầu lên, tiện tay liền vung mạnh lên miệng anh một cái.
Haizzz, anh dễ dàng sao? Cưới bà xã xuất thân quân nhân, khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, kích động không thể không vung quả đấm với anh. Về sau phải chậm rãi giáo dục cô: Tiện tay đánh người cũng không phải là thói quen tốt, dễ dàng tạo thành hướng dẫn không tốt cho cục cưng.
Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này, phương hướng ngày sau. Dạy bà xã gánh nặng đường xa, sinh mệnh không thôi, cùng bà xã dạy con không ngừng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Khế Ước Quân Hôn, truyện full Khế Ước Quân Hôn thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khế Ước Quân Hôn