Ngày thứ hai sau khi Đồng Kỳ sinh xong, Trương Hoài Viễn đã ôm một bó hoa đến bệnh viện, anh nhìn thấy Đồng Kỳ ở trong trung tâm ở cữ, Trương Hoài viễn có hơi đau lòng, nhưng lúc trông thấy nụ cười trên mặt cô, nỗi đau của Trương Hoài Viễn lại chìm vào trong nụ cười đó, Đồng Kỳ cười nói: “Ngồi đi, ngẩn người cái gì thế?”
Trương Hoài Viễn hoàn hồn, kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô, nói: “Bảo bối à, chúc — mừng.”
Đồng Kỳ mỉm cười: “Gọi thân thiết như vậy không được đâu.”
Anh xua tay: “Quen rồi.”
Đồng Kỳ cười, may mà Liêu Thành Xuyên không ở đây.”
Trương Hoài Viễn đứng dậy rót cho cô cốc nước, đặt vào tay cô: “Uống chút nước đi, môi khô hết rồi.”
Đồng Kỳ cười cầm lấy, hỏi: “Gần đây cậu đang bận gì vậy?”
“Cũng không bận gì.” – Trương Hoài Viễn nói, câu lạc bộ đang chuẩn bị thi đấu, toàn bộ tâm trí của anh đều đặt vào trong đó, rất lâu không chú ý đến những thứ khác.
Ngoại trừ hạng mục trong tay, trên thực tế anh không có công ty chính, chỉ là một cái studio giúp anh xử lý những chuyện liên quan đến phương diện tiền bạc.
Trò chuyện với Đồng Kỳ một hồi, anh đứng dậy tạm biệt, Đồng Kỳ xuống giường muốn tiễn anh, Trương Hoài Viễn đè lại bả vai cô, nở nụ cười: “Đừng, em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi được, em cũng đừng khách sáo với anh như vậy.”
Đồng Kỳ vẫn trong thời gian ở cữ, cô vẫn ăn ngon miệng, da dể hồng hào trơn mịn còn hơn trước đây, da thịt dưới lòng bàn tay nóng bỏng, ấm áp đến lòng bàn tay của anh cũng nóng lên, anh nhịn không được cúi đầu, hôn lên trán cô. Sau đó nhanh chóng lùi ra, vẻ mặt Đồng Kỳ hiện lên nét kinh ngạc.
Trương Hoài Viễn vội vàng nói: “Anh đi trước đây.”
Nói xong thì sải bước lớn đi ra ngoài, cũng không dám nhìn Đồng Kỳ, vội vàng đi ra cửa lớn, đúng lúc gặp phải Liêu Thành Xuyên đang tiến vào, hai người đứng đối diện nhau một hồi, Trương Hoài Viễn dùng nắm đấm đụng lên bả vai Liêu Thành Xuyên: “Nhớ kỹ, đối xử với cô ấy tốt một chút. Không tốt với cô ấy, ly hôn tôi cũng lấy lại.”
Liêu Thành Xuyên: “Cút.”
“Hừ.”
Khởi động xe chạy về hướng câu lạc bộ, đi vào trong, Trương Hoài Viễn lảo đảo ngồi lên sofa, vài tuyển thủ chuyên nghiệp lười biếng liếc nhìn anh một cái.
Trương Hoài Viễn cắn một miếng dưa hấu, nói: “Nhìn cái gì? Làm chuyện của các cậu đi.”
Đội trưởng chỉ vào màn hình: “Không chơi cùng tụi em một ván sao?”
Trương Hoài Viễn: “Không, ông đây không có tâm trạng.”
Đội trưởng: “………..”
Những người khác cười trộm: “Mẹ kiếp, chắc chắn thất tình.”
“Đúng vậy.”
“Chậc, cũng có phụ nữ mà ông chủ chúng ta có muốn cũng không được.”
Đội trưởng: “Đồng Kỳ là ai?”
Trương Hoài Viễn vứt một bình sữa bò vào đầu đội trưởng: “Cút!”
Một chữ cút này phát ra cả người Trương Hoài Viễn đã dễ chịu hơn nhiều, nhớ lại cái tên Liêu Thành Xuyên cũng nói với anh chữ “Cút”, *** mẹ, anh con mẹ nó mới cút đi đấy.
Trương Hoài viễn xoa xoa mặt, cầm điện thoại, mở trò chơi mình đang chơi gần đây.
Thông thường anh chỉ đánh đánh đánh, trước giờ không mở mic nói chuyện.
Đột nhiên, một giọng nữ lanh lảnh phát ra: “Đmm! Anh chơi cái kiểu gì thế? Tặng đầu cho người ta hả, đm, đmmmmmmm“
“Mẹ kiếp, không biết di chuyển hả, đừng có manh động, *** mẹ —”
“Anh có biết đánh không vậy? Anh biết đánh không hả????????????????????”
Ngón tay Trương Hoài Viễn dừng lại trước màn hình điện thoại.
Cả câu lạc bộ yên tĩnh hai giây, sau đó một tràng cười xuất hiện:”Hahahahahahah, Trương Tổng, anh bị sao vậy?”
“Hahahahahahaa, mắng anh kìa, muốn mỗi ngày đ** anh kìa.”
“Hahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahahaahahahahahahahahaahhaah. Ai vậy? Tôi xem xem!”
Mấy tuyển thủ nhàn rỗi đến đau trưng tháo tai nghe ném bàn phím xông đến chỗ Trương Hoài Viễn, điện thoại Trương Hoài Viễn vẫn bật ra tiếng mắng chửi văng vẳng.
“Mẹ kiếp, biết chơi không hả, đi ra chỗ khác! Tôi lên! Cút!”
Trương Hoài Viễn: “…………..”
Trên màn hình, năm người chết hết, người của đội anh.
Em gái kia vẫn còn đang mắng, đ** trời đ** đất thuận tiện cũng đ** anh.
Mấy tuyern thủ nằm bò trên vai anh nhìn một cái: “Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh? Là em gái này sao?”
“Hahaha, cái tên ngược lại rất trong sáng nha, người thì không được trong sáng lắm nhỉ.”
“Đúng đúng, Trương Tổng, anh bị ghét bỏ rồi, mẹ kiếp, cô ấy còn vứt lại cho anh một cái biểu cảm ghét bỏ kìa—”
Trương Hoài Viễn nâng tay, nói với bọn họ: “Im miệng hết đi.”
Bọn họ cười hì hì.
Trương Hoài Viễn nâng điện thoại lên môi, ấn giọng nói, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Muốn đ** tôi? Muốn đ** tôi thế nào?”
Đối phương lập tức trả lời: “Chính là đ** thế này!”
Trương Hoài Viễn khẽ cười: “Đi, anh dẫn em ăn gà—”
Dối phương trả lời: “Anh con mẹ nó đừng có nói láo! Lại đưa đầu cho người ta tôi cho nổ anh đấy!”
Trương Hoài Viễn: “Lần này mà thua tôi cho cô tùy ý đ**.”
Đối phương nói: “Haha.”
Trương Hoài Viễn nhìn bọn họ: “Lấy điện thoại đi, dẫn em gái đi ăn gà.”
“Hahaha, đến dây đến đây.”
Lập tức có ba người, một người cầm điện thoại, đi tới bên cạnh nhân vật của Trương Hoài Viễn, bọn họ thường xuyên chơi cùng Trương Hoài Viễn, khiên giáp đều rất quen thuộc.
Trương Hoài Viễn nói với em gái kia: “Đi, anh dẫn em đi.”
Cô gái vẫn là vẻ mặt không cho là đúng nhưng vẫn vào đội.
Nửa giờ sau.
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Ôm quyền! Anh, em phục anh rồi nha.”
Trương Hoài Viễn: “Không cần khách sáo, còn muốn tiếp tục không?”
Tiểu Nha Tiểu Tinh Tinh: “Không đâu, tôi phải đi quay phim.”
Trương Hoài Viễn: “Diễn viên?”
Tuyển thủ câu lạc bộ: “Mẹ kiếp! không phải chứ?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Không Biết Sao Yêu Em, truyện full Không Biết Sao Yêu Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Không Biết Sao Yêu Em