Thủ lĩnh quân phản loạn Hoạt quốc mắng chửi tội lỗi của hoàng đế Hoạt quốc, theo đó mà mắng chửi cả Đại Tề, bọn họ trói Khuynh Thế trên giá chữ thập, để cho mọi người nhìn nàng chật vật, bọn họ muốn nói cho dân chúng, cao quý như công chúa Tề quốc, hoàng hậu Hoạt quốc cũng có thể bị bọn họ giẫm dưới chân.
Đôi mắt Khuynh Thế thất thần nhìn về phương xa, giống như con rối không có linh hồn, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm về một hướng, giống như xuyên qua đám người đông đúc, xuyên qua tường thành cao dầy, bay tới kinh thành Đại Tề cách đó ngàn dặm, nơi đó có đường cái hẻm nhỏ nàng quen thuộc, có phủ công chúa, có Vân Thịnh đứng ở ngoài viện, còn có cả vườn hoa Lê.
Có một nam tử sẽ dùng ánh mắt ôn nhu nhất nhìn nàng. Nàng đi qua thiên sơn vạn thủy, chỉ vì muốn được dừng lại ở bên cạnh hắn.
Bọn họ rút roi ra đánh nàng, đối với bọn họ mà nói, bọn họ đang đánh Đại Tề, đang đánh thể diện hoàng thất Hoạt quốc, nhưng Vân thịnh biết, Khuynh Thế thích nhất được bắt đom đóm trong đem hè, đồ vật nàng quý trọng nhất là cái trâm rách hắn làm, câu thường nói nhất là……
.
“Vân Thịnh”
Nàng chẳng qua chỉ là một cô gái như vậy.
Dưới đài dân chúng cao giọng hoan hô, người trên giá chỉ nhìn phương hướng không rõ phía xa xa, cho đến lúc nàng không còn ngẩng đầu lên được, cũng không nói được ra tiếng, nhẹ nhàng nhắm mắt, nàng thở dài một tiếng cuối cùng:“Vân Thịnh……”
Hắn nói, hắn sẽ luôn che chở nàng…
Nhưng đến cuối cùng, nàng không đợi được.
Bị đánh chết…….
Tỉnh khỏi cơn ác mộng, đầu Vân Thịnh đầy mồ hôi lạnh, hắn ôm trái tim đang không ngừng co rút, đau đến run rấy cả người, ở trên chiến trường bị thương nặng cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, nhưng đôi mắt vẩn đục của Vân Thịnh lúc này lại mơ hồ. Khuynh Thế Khuynh Thế, nàng thật sự khiến cho hắn dốc hết cả đời cả kiếp.
Nằm trên giường một ngày, ngày thứ hai tinh thần của hắn lại cực tốt, hắn nói muốn đến Kì Thiên đài. Không ai dám cản hắn, tam triều nguyên lão, hộ quốc Đại tướng quan, hắn lên Kì Thiên đài tựa như rảnh rỗi tản bộ bên đình. Đây là nơi lúc trước hắn coi như địa phương thần thánh, không thể xâm phạm.
Hắn đứng giữa Kì Thiên đài, nhìn lên trời cao, trong lễ tế Khuynh Thế cũng đứng ở chỗ này, bầu trời này không phải là bầu trời ngày ấy, tâm trạng trong lòng nàng lúc ấy, có phải cũng có mấy phần giống hắn bây giờ hay không. Đau cùng bất đắc dĩ, yêu mà tiếc nuối
Hắn khom người chậm rãi nhìn Kì Thiên đài một lượt, rồi sau đó cúi đầu quỳ xuống, dập đầu ba cái:“Chúc cho xã tắc trường tồn, mong cho quốc gia trường an.” Giọng nói của hắn suy yếu khàn khàn, trán áp xuống mặt đất, thật lâu cũng không đứng lên.
Gió nhẹ thổi qua Kì Thiên đài, thân thể Vân Thịnh run rẩy từ từ đứng lên, hắn ngắm nhìn bốn phía, một mảnh trống không. Vân thịnh cười cười, cảm thấy hôm nay mình quả thật già nên hồ đồ rồi, làm như vậy thì có ích lợi gì đây, giống như có thể gọi hồn Khuynh Thế trở về.
.
Hắn lắc đầu, đi xuống khỏi Kì Thiên đài, trên đường đi hắn đi qua vị trí mà năm đó hắn đã đứng, hắn dừng bước, làn gió ấm áp thổi qua sau lưng, hắn lơ đãng quay đầu, có lẽ là do ánh mặt, hắn nhìn thấy Hoa Lê tung bay đầy trời, công chúa Khuynh Thế mặc bộ quần áo màu đỏ đứng giữa Kì Thiên đài, trong mắt mang ba phần khiêu khích, ba phần thê lương, còn phần nhiều là tình ý nhìn hắn.
Đọc đầy đủ truyện chữ Khuynh Thế, truyện full Khuynh Thế thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khuynh Thế