Vốn định thờ ơ lạnh nhạt, vốn định không hỏi đến âm mưu, lại chưa từng ngờ rằng sẽ rơi vào thế cục u mê.
Hôm nay thân thể mang bệnh, một nửa vì ai, nửa còn lại do ai, không phải là hắn không rõ. Tuy rằng ban đầu tiêu sái, nhưng sau mỗi lần phát tác, trong lòng ít nhiều oán giận.
Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng càng tăng, khúc mắc với người nọ cũng càng sâu, lại không muốn làm y phiền lòng, dần dần có chút muốn nhìn thấy vẻ mặt ân hận của y.
Mùa mưa đã qua, dường như không còn lý do gì để bản thân tiếp tục uống phóng túng nữa rồi.
Hắn nhìn công tử áo gấm bên cạnh, như là bất mãn trước dáng vẻ thẫn thờ của y, liền nhét vò rượu vào trong tay y.
Lâm Quân Hạo bị hành động này của hắn làm cho giật mình, nhấc mắt thấy ánh mắt đầy ý cười của Bạch Ngọc Đường, không chút nghĩ ngợi nhận lấy, nhấp một ngụm.
Chất lỏng cay xè chui thẳng xuống bụng, ngay lập tức đốt cháy ruột gan gần đây có chút lạnh giá của y.
“Trước kia uống rượu chỉ dùng chén sứ uống từng chút một, không ngờ uống ngụm lớn thế này cũng thật sảng khoái.”
Bạch Ngọc Đường không đáp, tầm mắt chuyển khắp người Lâm Quân Hạo. Không còn dáng vẻ của công tử quần là áo lụa, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, Lâm Quân Hạo bây giờ tựa như đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, con người cũng chững chạc hơn.
“Bạch huynh…” Lâm Quân Hạo đặt vò rượu sang một bên, trong lời nói như mang theo một nụ cười khổ, “Huynh biết không, Tử Câm đồng ý thành thân với ta rồi, ta… ta vốn nên vui mừng. Nhưng mà…”
Đối với người khác có lẽ chuyện này sẽ rất bất ngờ, nhưng với Bạch Ngọc Đường thì không, hắn tiếp lời Lâm Quân Hạo: “Nhưng mà huynh áy náy đúng không? Áy náy với Tử Câm, với… Tần Tranh.”
“Người hiểu ta chỉ có Bạch huynh.”
Áy náy, là thứ cảm xúc vô dụng nhất. Một kẻ phong lưu như y, trước khi gặp Tử Câm, cả ngày đều ở giữa phong hoa tuyết nguyệt, hồng nhan tri kỷ trải khắp cả thành Thường Châu, cho dù lần đầu nhìn thấy Tần Tử Câm cũng chỉ cho là đóa hồng giữa vạn bụi hoa, nào ngờ lại là cành trúc tuyệt thế.
Có lẽ ấn tượng đầu tiên chỉ là thú vị?
Sau đó vì sao mà yêu? Y nheo mắt lại, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, nụ cười trên khóe môi cũng dần thoải mái, đến khi mở to mắt ra, đối diện lại là vẻ mặt tươi cười của công tử bạch y.
Tại sao chúng ta lại yêu người nọ, có lẽ lý do đều giống nhau.
Nghĩ như vậy, liền bắt chước công tử bạch y, nắm tay lại, nắm tay hai người đụng nhau. Làm xong hành động này, hai người lại không hẹn mà cùng bật cười ha hả.
Cách đó không xa, Triển Chiêu đang đứng giữa ngưỡng cửa viện, nhìn cảnh tượng bên trong, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống. Y cố ý đặt nặng bước chân, đi đến chỗ hai người.
Ngọc Đường của y đang oán giận y?
Không sao cả, chỉ cần được ở bên nhau, trường trường cửu cửu…
*
Một tháng sau, sau khi trải qua vô vàn phong ba đẫm máu, cuối cùng Tần phủ cũng tháo bỏ lụa trắng tang thương sầu bi, đổi sang lụa đỏ rực rỡ tươi vui. Tất cả đều cố gắng vùi đi vết thương lòng từ một tháng trước, bởi vì hôm nay là ngày nhị tiểu thư Tần phủ Tần Tử Câm xuất giá.
Lần này khách mời không nhiều, chỉ có hai người Triển Bạch và một vài bạn bè của Lâm Quân Hạo.
Mặc dù không có sự hỗ trợ của Tần lão phu nhân, nhưng Lâm Quân Hạo vẫn sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, còn chưa cưới tân nương tử đã nghiễm nhiên có dáng vẻ của cô gia Tần gia.
Lâm Quân Hạo mặc hỷ phục đỏ chót thêu mây, cả ống tay áo lẫn đai lưng đều có hình rồng vàng óng, trên phát quan cài trâm mã não màu đỏ, theo như lời của Bạch Ngọc Đường thì chính là: “Thật ra dáng viên ngoại.”, bị hắn trêu chọc mãi không thôi.
Nhưng y chỉ bĩu môi, xem lời của Bạch Ngọc Đường như gió thoảng bên tai. Hôm nay là ngày đại hỉ của y, y không có thời gian nhàn rỗi để đấu võ mồm với Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn hai người, không biết nên giúp đỡ thế nào, chỉ cười bất đắc dĩ.
“Tân nương tới!” Một tiếng hô vang, hai hỷ nương dìu tân nương mặc hỷ phục lộng lẫy cẩn thận bước vào. Tuy kiểu dáng kỷ phục của tân nương đơn giản, chỉ thêu hình phượng bình thường, nhưng mỗi đường kim mũi chỉ đều do Lâm Quân Hạo nhờ tiệm thêu nổi tiếng nhất cách đây mười dặm thêu từ nửa tháng trước. Ngay cả hình thêu long phượng trình tường[1] trên khăn voan đỏ cũng do tú nương giàu kinh nghiệm nhất thêu năm ngày mới xong.
Tân nương nhẹ nhàng bước đến đứng bên cạnh Lâm Quân Hạo. Tay mỗi người cầm một bên dây tú cầu. Lâm Quân Hạo chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, tựa như muốn xuyên qua lớp khăn xoan đỏ nhìn thấy mặt nàng. Cuối cùng, như là hạ quyết tâm, nói với nữ tử: “Tử Câm… Y nhi, Quân Hạo đã thề trước mặt ca ca nàng đời này kiếp này, kiếp sau kiếp sau, ta đều sẽ bảo vệ nàng, yêu nàng, quyết không để nàng chịu một chút ấm ức. Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc, nhưng ta sẽ chờ nàng. Ta tin có một ngày nàng sẽ vì ta mà mở rộng trái tim. Nếu như nàng cần cả đời, ta sẽ chờ nàng cả đời. Nếu như nàng cần ba đời ba kiếp, ta sẽ chờ nàng ba đời ba kiếp.”
Thân thể nữ tử khẽ run, xoay người, cách lớp khăn voan đỏ nhìn Lâm Quân Hạo, trong lòng vô cùng cảm động, lại không nói lên lời.
Mọi người có mặt ở lễ đường đều bị lời này của tân lang chọc cười, trong lòng lại hâm mộ tân nương có được một vị hôn phu tốt như vậy, một vị hôn phu nguyện bên mình ba kiếp.
Thấy hồi lâu nàng vẫn không lên tiếng, Lâm Quân Hạo có chút hụt hẫng, không ngờ những lời ruột gan của mình vẫn không làm nàng cảm động.
Bạch Ngọc Đường thấy vẻ mặt này của Lâm Quân Hạo, huých Triển Chiêu bên cạnh đang lắc đầu thở dài nhìn Tần Tử Câm một thân hỷ phục.
boy love truyen
Đọc đầy đủ truyện chữ Long Thành Oán, truyện full Long Thành Oán thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Long Thành Oán