Đêm hè tháng Tám.
Cảnh Văn tỉnh lại, cảm thấy trên người lạnh ngắt.
Người bên cạnh tỉnh dậy, ngay lập tức hỏi: “Thế nào?”
Cảnh Văn lắc đầu: “Không sao, chỉ mơ thôi.”
Hạ Thụy Bác đưa tay qua, ở trong bóng tối mò được tay của cậu. Bàn tay cậu lành lạnh, không có một điểm ấm áp.
Hạ Thụy Bác tung mình ngồi dậy, mở đèn đầu giường, vươn tay ôm cậu vào lòng. Bởi vì thể chất của Cảnh Văn, nên dù mùa hè, bọn họ cũng không mở điều hòa, đồng hồ báo nhiệt độ cho thấy trong phòng lên tới hơn 30 độ, nhưng Cảnh Văn cả người lạnh như đang mùa đông.
Hạ Thụy Bác: “Lạnh như thế sao không nói cho mình? Để còn lấy thêm chăn bông.”
Cảnh Văn phân trần: “Thì mình cũng vừa tỉnh thôi mà.”
Hạ Thụy Bác định xuống giường lấy chăn, Cảnh Văn kéo hắn: “Không cần, có lạnh lắm đâu.”
Hạ Thụy Bác không tin, Cảnh Văn nhắc thêm một lần, nói thật sự không cần.
Hạ Thụy Bác mím môi, đem cậu chặt chẽ ôm lấy.
Hai người cứ thế ôm nhau tựa vào đầu giường, qua một hồi, Hạ Thụy Bác hỏi: “Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.”
Trong phòng rất tĩnh, Cảnh Văn nhắm mắt lại tựa vào bộ ngực của Hạ Thụy Bác, nghe hắn hỏi: “Đang nghĩ gì đó?”
Cảnh Văn khóe miệng khẽ cong: “Đang nhớ tới câu mà cậu nói.”
“Cái gì?” Hạ Thụy Bác hoang mang: “Câu nào?”
Cảnh Văn ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt trong trẻo có một tầng dịu dàng.
“Lúc suýt chút nữa mình bị ngã xuống lầu, cậu đã nói câu đó.”
“A, cái đó......”
Khi đó Cảnh Văn bảo hắn buông tay ra, cậu chết cũng được, còn hắn phải sống.
Hạ Thụy Bác đã trả lời: [ Mỗi người đều có quyền được lựa chọn, và họ sẽ phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của chính mình. Tôi muốn ở bên cậu, tôi chọn việc sẽ ở bên cậu bảo vệ cậu cả đời, bởi vậy tôi sẽ không buông tay. ]
Hạ Thụy Bác sờ sờ mũi: “Hmm, có phải mỗi lần nhớ lại đều thấy rất cảm động không? Ai mà ngờ mình có thể nói một câu tuyệt hảo đến vậy, lúc đó cậu đã khóc nha.”
Cảnh Văn mỉm cười không nói gì, chỉ ngẩng đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Hạ Thụy Bác.
Nhiệt độ thân thể không hề thấp, nhưng sau khi hai đôi môi chạm vào nhau, Hạ Thụy Bác có cảm giác như một dòng điện được truyền vào, khiến toàn thân như đông cứng.
Hạ Thụy Bác hơi bất ngờ, sau đó ngay lập tức lấy tay khẽ nâng gáy cậu lên, mạnh mẽ hôn đáp trả.
Cảnh Văn tính tình hướng nội, đối với việc hai người thân mật, gần như hiếm khi nắm quyền chủ động.
Môi Cảnh Văn vừa mềm vừa mát, trước khi đi ngủ còn dùng nước súc miệng hương hoa quả, bây giờ vẫn còn có dư vị, phảng phất như chiếc bánh pút-đinh ngọt ngào vừa lấy ra từ tủ lạnh, khiến Hạ Thụy Bác cắn m*t không muốn buông ra.
Đèn đầu giường tỏa ánh màu vàng, vốn mùa hè nóng nực Cảnh Văn muốn mua đèn màu xanh nhạt, nhưng Hạ Thụy Bác kiên trì muốn mua màu vàng cho có cảm giác ấm áp.
Hà Thụy Bác kỳ thực không quá chú ý vấn đề màu sắc, tuy nhiên màu xanh quá lạnh, Cảnh Văn trong đêm nếu như tỉnh lại, hắn muốn có màu sắc ấm áp trong phòng để cậu trấn tĩnh hơn.
Thân thể Cảnh Văn dần ấm lên, Hạ Thụy Bác nhẹ nhàng đặt người cậu nằm xuống, một tay trườn xuống phía dưới vuốt ve, Cảnh Văn hô hấp có chút gấp, hạ giọng cười nhẹ: “Cơm tối vẫn chưa ăn no à?”
Thanh âm Hạ Thụy Bác khàn khàn ẩn lẫn lửa nóng: “Mình vĩnh viễn không thể nào ăn đủ cậu.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Mắt Quỷ, truyện full Mắt Quỷ thuộc thể loại Linh Dị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Mắt Quỷ