Edit: Ố[email protected]ội hiền lười
Nghỉ hè, Từ Tư Nhiên và Thư Nhan cùng đăng ký chuyến trao đổi học sinh của đại học A với Đài Bắc.
Trong thời gian đó đã có vài sự việc nhỏ xảy ra.
Từ Tư Nhiên nghe nói trong sân vận động, đội bóng của trường đang tập bóng rổ nên anh muốn đi quan sát, Thư Nhan cũng đi cùng.
Đội bóng rổ của trường Đài Bắc rất nổi tiếng, tiêu chuẩn rất cao, Từ Tư Nhiên nhìn rất chăm chú.
Thư Nhan nghe thấy phía sau có người gọi tên bọn họ.
Cô quay đầu lại, phát hiện là một trong những thầy hướng dẫn, cô cười cười: “Thầy ——”
Đột nhiên, một lực lớn đánh úp lại, cô bị Từ Tư Nhiên đẩy ra.
Cô lảo đảo hai bước, vất vả lắm mới có thể đứng vững, chợt nghe một tiếng ‘bố’ nặng nề vang lên.
Cô đi qua xem, Từ Tư Nhiên đang ngồi xổm trên mặt đất, anh ôm đầu không có phản ứng gì.
Quả bóng thì đã rơi xuống lăn rất xa rồi.
Thư Nhạn bị dọa.
Có mấy người chạy tới, thầy giáo cũng bị dọa, đứng bên cạnh anh không biết làm gì, hỏi: “Em, em, em, em có khỏe không?!”
Từ Tư Nhiên vẫn ngồi ở đó không ngẩng đầu, duỗi một tay ra vẫy vẫy.
“Từ, Từ Tư Nhiên…” Thư Nhan tới gần chỗ anh, giọng nói run rẩy: “Anh, anh có thể, có thể đứng lên, không…”
Từ Từ Nhiên nhờ giọng nói mà nhận ra hướng của cô, anh dùng tay đang xoa huyệt Thái Dương xoa xoa đầu cô.
“Không có việc gì.” Giọng anh rầu rĩ truyền tới: “Có chút chóng mặt, em chờ anh một chút.”
Thư Nhan: “Ừ, anh lại ngồi một lát đi, đừng đứng lên vội.”
Từ Tư Nhiên: “…”
Sau đó, cho dù anh luôn nói là mình không có việc gì, nhưng Thư Nhan vẫn kiên trì muốn dẫn anh đi làm kiểm tra. Phòng y tế không được, không đủ tin cậy.
Người gây họa cũng hiểu được làm thế sẽ an tâm hơn, đỡ cho tới lúc đó có chuyện xảy ra thật.
Vì vậy, Từ Tư Nhiên bị mấy người vây quanh kéo đến bệnh viện gần đó.
Kết quả, đương nhiên là không có việc gì.
Trên đường trở về, Thư Nhan vẫn rầu rĩ không vui, giống như là bị dọa sợ.
Từ Tư Nhiên trấn an cô không có hiệu quả, đành phải nhấn mạnh nhiều lần. “Trước kia anh thường xuyên bị bóng rổ đập vào đầu, cậu ấy không cố ý nên lực cũng không lớn.”
“Em cũng từng bị trúng đấy!” Thư Nhan nói: “Lúc học cấp 2 em còn khóc đó.”
“Đó là phản ứng sinh lý thôi. Em xem, bây giờ chúng ta đều tốt.”
Hôm nay Thư Nhan có gan rất lớn, hỏi một câu: “Nếu như người bị bóng đập vào là em, em không chịu đi kiểm tra, anh sẽ an tâm à?”
Từ Tư Nhiên: “… Anh sẽ không để tình huống đó xảy ra.”
Thư Nhan ý thức được câu hỏi của mình có chút mập mờ, mà câu trả lời của anh lại càng mập mờ hơn. Cô đỏ mặt, che giấu nói: “Mặc kệ, sau này nếu bị đập trúng thì phải đi kiểm tra, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao giờ?”
“Được được, anh biết rồi.”
Từ Tư Nhiên nghĩ, nếu như người bị đập trúng là Thư Nhan, anh nhất định phải nói lý với đối phương, sau đó đưa cô đi kiểm tra toàn diện, phải hết sức cẩn thận.
Được rồi, nghĩ như thế, suy bụng ta ra bụng người, Từ Tư Nhiên lập tức hiểu được.
Rốt cuộc cô cũng đã quan tâm đến anh, anh rất vui vẻ.
Thư Nhan đi ở phía trước, trong lòng lặng lẽ thở dìa.
Cô còn không nói, khi nhìn thấy anh vô lực ngồi dưới dất, cô suýt nữa đã ngừng thở.
Nếu như anh gặp chuyện không may, thế thì đã tra tấn nửa cái mạng của cô rồi.
Thư Nhan cũng không biết từ khi nào Từ Tư Nhiên đã chôn một hạt giống sâu trong lòng cô như thế.
Không biết từ lúc nào, Thư Nhan đã bước vào học năm hai đại học A được một thời gian.
Vào tiệc tối Trung thu, Thư Nhan không được khỏe lắm nên không tham gia. Mặc dù nói thân thể quan trọng hơn, nhưng cô vẫn tiếc một hoạt động lớn trong khoa.
Mỗi lần đại học A tổ chức hoạt động đều nhận được rất nhiều sự khen ngợi, năm ngoái Thư Nhan đã hiểu rất rõ.
Từ Tư Nhiên gửi tin nhắn hỏi vì sao cô không đi.
Cô cũng không thèm để ý vì cảm vặt, mặc dù đầu choáng váng nhưng vẫn trả lời nhẹ nhàng.
Trong ký túc không một bóng người, Thư Nhan nằm ở trên người, nói không cô đơn thì không phải.
Cô đứng dậy, đi ra ngoài ban công, mở cửa sổ nhìn xuống.
Trong sân trường có rất ít người qua lại, chắc đều đang tham gia tiệc tối.
Bầu trời đêm thâm thúy như biển, những đốm sáng tô điểm thêm, vầng trăng khuyết sáng tỏ mà trong suốt.
Vào thu, gió má thổi vù vù, thổi cả vào trong cổ áo, cô co người lại một chút.
Gió thu nhàn nhạt rất dễ chịu, cô không muốn trở về, dù bị lạnh lần nữa cũng không muốn nằm một mình trong phòng.
Đột nhiên phía dưới lầu có một bóng dáng vội vàng chạy tới.
Cô kinh ngạc mở to mắt, cứ nghĩ rằng mình nhìn lầm rồi.
Anh chạy tới bên dưới ký túc xá, cô không nhìn thấy nữa.
Cô lẳng lặng chờ, không đầy một lát người nọ lại rời đi, xuất hiện trong tầm mắt cô.
Cô nhìn bóng lưng, xác định đó là anh.
Cô đang nghĩ vì sao anh đi qua, thì Từ Tư Nhiên giống như có cảm ứng, đột nhiên dừng bước chân.
Xoay người, ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau.
Thư Nhan: “…”
Từ Tư Nhiên: “…”
Thư Nhan nhìn không rõ khuôn mặt anh, cô mơ hồ cảm thấy, hình như anh đang bất mãn nhíu mày.
Anh giơ tay lên đẩy đẩy về phía cô, hình như muốn cho cô mau vào trong.
Thư Nhan nghiêng nghiêng đầu.
Từ Tư Nhiên bất đắc dĩ, lấy điện thoại gọi cho cô.
“Đi vào! Đã ốm rồi còn ra gió, muốn đi truyền nước hả!”
“… Ở trong ký túc xá buồn quá.”
Từ Tư Nhiên yên tĩnh trong chốc lát.”
“Anh không thể vào trong ký túc xá của bọn em.” Anh nói khẽ: “Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai chủ nhật, nếu em khỏe hơn thì anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Thư Nhan ngoan ngoãn tiến vào.
Có người gõ cửa phòng, cô đi mở cửa thì thấy dì quản lý.
“Ừ, bạn trai cháu mua đồ cho cháu.” Dì xách theo một túi lớn, đưa cho cô.
Thư Nhan vô thức nhận lấy, sau đó giải thích nói: “Không, không phải bạn trai…”
“Ôi chao, nhìn cậu ấy sốt ruột như vậy, còn không phải bạn trai à.” Dì quản lý trêu, sau đó vươn tay sờ trán cô: “Giọng hơi khàn, khuôn mặt đỏ thế, không phải là sốt đấy chứ?”
“… Không sao đâu dì.” Thư Nhan lùi một bước: “Cháu uống thuốc đi ngủ là được.”
Thư Nhan tiễn dì quản lý, rồi ngồi trên giường, lấy từng đồ trong túi ra.
Thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, Vitamin, các loại thuốc khác anh cũng mua một ít, nhìn ra được là anh nhét lung tung.
Còn có, cả một bát cháo nóng hổi.
Thư Nhan ngồi rất lâu, mới từ từ ăn hết.
Cô không biết là, Từ Tư Nhiên đứng rất lâu mới rời đi.
Từ Tư Nhiên học đại học năm ba, Thư Nhan học năm hai, sau khai giảng một tháng, lại đến một vòng tuyển cử cho nhiệm kỳ mới.
Sự kiện cuối cùng mà Từ Tư Nhiên phụ trách, là tổ chức quan hệ hữu nghị với trường đại học C.
Là bộ trưởn của bộ văn thể hiện tại, người được đề cử cho đoàn chủ tịch kế nhiệm, chuyện này để cho anh làm cũng là đương nhiên.
Thư Nhan đi theo anh, sáng sớm chạy tới đại học C để gặp hội học sinh bàn chuyện, người gặp bọn họ chính là Phó chủ tịch hội học sinh đại học C.
Phó chủ tịch, hình dung thế nào nhỉ, lần đầu tiên Thư Nhan nhìn thấy anh ta, trong đầu hiện lên một từ.
Không khéo.
Đeo gọng kính đen, nhìn ngũ quan mi thanh mục tú, đáy mắt sâu như đầm sâu, một mảnh đen kịt không thấy gì cả.
Nhưng khi anh ta vừa nói một câu, trong đầu Thư Nhan lại hiện lên một từ.
Ngả ngớn.
“Hoan nghênh, hoan nghênh.” Anh ta cười như không cười: “Hội học sinh của đại học A nhiều soái ca mỹ nữ thế sao? Thật vinh hanh. Ừ —— xin hỏi, hai vị là một đôi sao?”
Thư Nhan đứng sau Từ Tư Nhiên: “… Không, không phải.”
Từ Tư Nhiên nghi ngờ nhìn nam sinh kia.
“À.” Phó chủ tịch cười híp mắt đổi chủ đề, rõ ràng không có nói thêm.
Anh ta nói chuyện cũng không khách khí, nhưng mà khó có thể bới móc, cả buổi Thư Nhan nghe anh ta âm thầm đấu nhau với Từ Tư Nhiên, cô không nói thêm câu nào.
Rõ ràng chỉ là quan hệ hữu nghị, sao có thể nói đến trận thế vậy?
Rõ ràng có Từ Tư Nhiên ở đây rất tốt, Thư Nhan nghĩ, cô có thể an tâm không ít.
Thật ra, Từ Tư Nhiên có cương có nhu với phó chủ tịch đại học C cũng không sao cả, dù sao thì anh cũng không định để cho anh ta chiếm được nhiều chỗ tốt.
Hai trường quan hệ hữu nghị, cũng là bình đằng, hẳn là trả giá một nửa, thu hoạch một nửa.
Nhưng mà ánh mắt anh ta nhìn Thư Nhan có ý vị.
Thư Nhan cũng rất xấu hổ.
Từ sau khi lên đại học, không có ai theo đuổi cô, nguyên nhân chủ yếu là bên người cô có Từ Tư Nhiên, những người theo đuổi cũng chùn bước.
Đọc đầy đủ truyện chữ Một Năm, truyện full Một Năm thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Một Năm