Đã qua hai tháng ăn gì nôn nấy, Kỷ Khanh Khanh nghênh đón những tháng ngày thèm ăn.
Cô rất muốn ăn vặt, nhưng phụ nữ mang thai không thể ăn đồ linh tinh. Ở phương diện ăn uống, dù Bùi rất cẩn thận, những đồ cay hay lạnh, chỉ cần là đồ không tốt thì cô đều không được ăn, nhìn thôi cũng không được nhìn.
“Bà cô của tôi ơi! Bây giờ cháu đang là người mang thai, mấy thứ này đều không thể ăn bậy, cháu muốn ăn gì thì nói với dì Bùi, dì sẽ làm cho cháu. Những đồ ở bên ngoài không sạch sẽ, ăn vào đối với cơ thể và cục cưng đều không tốt.”
“Không được, không được! Cái này không thể ăn!”
“Không thể! Cái này không tốt cho cơ thể, cho dù là mang thai hay không mang thai thì cháu cũng nên ăn ít đi.”
Một lần, hai lần thử, Kỷ Khanh Khanh đã thành công biến mình thành đối tượng được dì Bùi theo dõi. Bà ấy dọn sạch đồ ăn vặt và tủ lạnh trong nhà, vừa nghe thấy Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn đồ ăn vặt thì lập tức lải nhải không thôi.
Nhưng cô không thể khống chế cảm giác thèm ăn được, vậy nên, cô chỉ có thể tìm cách trộm ăn mà thôi.
Ví dụ như bảo Lục Lệ Hành tan làm thì âm thầm mang một ít đồ ăn vặt về cho cô.
Trong chuyện này, thật ra Lục Lệ Hành và dì Bùi cùng thống nhất ý kiến, nếu Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn chua, anh có thể mua trái cây chua cho cô, nhưng nếu như Kỷ Khanh Khanh nói muốn ăn gà rán, coca, đồ nướng, mấy thứ này bình thường Lục Lệ Hành cũng không mua cho cô, huống chi là cô còn đang mang thai, anh nào có bao che cho cô.
Kỷ Khanh Khanh chạm vào giới hạn của Lục Lệ Hành cũng không nhụt chí, ngược lại, cô gửi tin nhắn cho Ôn Nhu, bảo cô ấy tới thăm mình, bên cạnh đó cũng âm thầm mang theo chút đồ ăn vặt tới.
Ôn Nhu không giống như Lục Lệ Hành và dì Bùi, cô ấy còn trẻ, đối với việc ăn uống của phụ nữ mang thai cũng không rõ ràng. Kỷ Khanh Khanh bảo cô ấy mang những món cô muốn ăn đến, cô ấy cũng mang tới thật.
Nhưng lại không chú ý tới hai chữ “âm thầm” của Kỷ Khanh Khanh.
Cô ấy xách túi lớn túi nhỏ, đối với thái độ nhiệt tình của dì Bùi, Ôn Nhu cảm thấy được yêu chiều mà lo sợ.
“Em đến rồi à, Ôn Nhu?” Kỷ Khanh Khanh đỡ bụng đi xuống tầng một.
Dì Bùi thấy vậy thì vội tiến lên đỡ cô.
Bụng càng lúc càng lớn, người mang thai cũng ngày càng phải chịu khổ chịu khó, đứng lên ngồi xuống không quá tiện, buổi tối đi ngủ thỉnh thoảng còn bị chuột rút. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, dì Bùi chăm sóc cho Kỷ Khanh Khanh rất tốt, nhìn mắt thường cũng có thể thấy cô đã mập hơn một chút rồi.
Kỷ Khanh Khanh ngồi xuống ghế sô pha, dì Bùi đặt thêm một cái gối dựa vào sau lưng cô.
Ôn Nhu nhìn bụng của Kỷ Khanh Khanh, hỏi: “Chị Khanh Khanh, mấy tháng rồi.
Khanh Khanh vuốt bụng, cúi đầu, mỉm cười dịu dàng: “Sắp chín tháng rồi, ngày dự sinh vào tháng sau, hai ngày nay cục cưng hình như cũng lo lắng, rất ầm ĩ, mấy ngày nay chị cũng không ngủ ngon được. Em nhìn xem, có phải chị có quầng thâm mắt rồi không?”
“Không có, da vẫn đẹp như trước.”
“Chắc là em đang an ủi chị chứ gì?”
Ôn Nhu nhìn bao lớn bao nhỏ bên chân mình, đột nhiên nhớ tới, nói: “Đúng rồi chị Khanh Khanh, em mang đồ ăn vặt chị thích đến cho chị này. Chị xem xem, đều ở đây, có thiếu gì không?”
“Đồ ăn vặt?” Dì Bùi nhanh nhạy bắt được trọng điểm, “Thứ gì? Để dì xem.”
Nói rồi khom lưng xuống xem.
Kỷ Khanh Khanh hoảng sợ, e sợ đồ ăn vặt của mình bị dì Bùi tịch thu, vội vàng nói: “Dì Bùi, dì Bùi…”
“Sao thế?” Dì Bùi nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Kỷ Khanh Khanh, hỏi: “Có phải không thoải mái chỗ nào không?”
“Không phải.” Kỷ Khanh Khanh ổn định tâm trạng, chần chờ nói: “Là như thế này, phiền dì mang ít hoa quả lên cho Ôn Nhu ạ.”
Ôn Nhu liên tục xua tay: “Không cần, không cần, cháu không ăn đâu ạ “
Dì Bùi như bừng tỉnh: “Trách dì, là dì sơ sót, dì đi ngay đây.”
Vừa nói vừa đi đến nhà bếp, hiển nhiên là bị di dời sự chú ý từ đồ ăn vặt của Ông Nhu mang tới rồi.
“Dì Bùi, thật sự không cần…” Ôn Nhu đứng dậy muốn kéo dì Bùi, nhưng Kỷ Khanh Khanh đã giữ cô ấy lại, thấp giọng nói: “Em mau mang đồ ăn vặt này lên phòng chị đi.”
Ôn Nhu ngẩn ra, nhìn túi đồ ăn vặt ở bên cạnh, nói: “Tại sao ạ?”
“Em đừng hỏi tại sao, mau mang lên giúp chị đi, ở phòng thứ hai bên tay phải của lầu ba, chị mở cửa sẵn rồi, bây giờ em đi luôn đi.”
Dưới sự thúc giục của Kỷ Khanh Khanh, Ôn Nhu đành phải mang mấy túi đồ ăn vặt lên tầng ba, cửa phòng thứ hai bên tay phải quả nhiên đã mở, vừa vào phòng đã nhìn thấy ảnh cưới của Kỷ Khanh Khanh và Lục Lệ Hành.
Đúng là phòng này rồi.
Cô đặt đồ ăn vặt lên giường, không dám ở lại lâu, xoay người rời khỏi phòng.
Thấy Ôn Nhu đi xuống, lúc này Kỷ Khanh Khanh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nào nào nào, ăn chút trái cây đi.” Dì Bùi mang đĩa trái cây lên, nói: “Đừng khác sáo nhé.”
Ôn Nhu chột dạ nhìn dì Bùi, sau đó lại chuyển sang nhìn Kỷ Khanh Khanh, không dễ chịu chút nào, cứ có cảm giác như đang làm chuyện xấu vậy.
Không ở lại lâu, hơn một giờ sau, Ôn Nhu đứng dậy tạm biệt. Kỷ Khanh Khanh ngồi nói chuyện một lúc cũng cảm thấy mệt mỏi. Khi dì Bùi tiễn Ôn Nhu đi, cô đứng dậy đi về phòng ngủ trên tầng ba, trong lòng cực kỳ chờ mong.
Cô muốn ăn đồ ăn vặt mấy tháng rồi, cuối cùng cũng có thể ăn!
“Cô chủ, đi chậm một chút.”
Kỷ Khanh Khanh đỡ tay vịn cầu thang, quay đầu lại, cười nói: “Dì Bùi, không sao đâu ạ, dì cứ bận việc đi, cháu lên ngủ một lát.”
Dứt lời, cô vội vàng đi lên.
Ôn Nhu đặt đồ ăn vặt ở cửa, Kỷ Khanh Khanh đóng cửa lại, khóa trái.
Khoai lát, rong biển, que cay, những món đồ ăn vặt phổ biến ấy lại là đồ nghiêm cấm ở nhà họ Lục. Nhìn thấy chúng, khóe mắt Kỷ Khanh Khanh cay cay.
Buổi tối, khi Lục Lệ Hành tăng ca trở về thì Kỷ Khanh Khanh đã ngủ. Anh không đánh thức cô, lặng lễ đi vào phòng để quần áo lấy áo ngủ, cởi nơ cổ ra, nhưng không ngờ nó lại rơi xuống đất. Lục Lệ Hành cúi người nhặt, lúc đứng dậy thì khóe mắt lại thấy trong ngăn kéo có gì đó sai sai.
Trong đống quần áo có mấy thứ gì đó, dù đã che giấu cẩn thận, nhưng vẫn lộ ra một góc túi nilon.
Đọc đầy đủ truyện chữ Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ, truyện full Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ