Thời gian qua nhanh như nước chảy.
Ở Hoằng La quốc không người nào không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, ái thê như mạng, lúc bình dân bách tính tụ chung một chỗ luôn nói Hoàng hậu nương nương có phải đã tích đức tám kiếp mới gặp được Hoàng thượng hay không, đế vương si tình như vậy quả thực là trăm năm hiếm có.
Ý chỉ hủy bỏ tuyển tú vừa đưa ra, vài vị ngự sử đại thần đã cuống quýt cầm tổ tông gia pháp, mưa móc quân ân làm lý do khuyên can một phen. Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, mắt thấy đã sắp đến thời điểm quan trọng, Hoàng thượng lại không tuyển tú… Nhưng Hoàng thượng cũng rất quyết tâm, hủy bỏ tuyển tú cho tới ngày đại tuyển cho Thái tử. Đế - Hậu hòa hợp là sự may mắn cho Hoằng La quốc, huống chi hậu cung là chuyện nhà của Hoàng thượng, không đến lượt người khác khoa tay múa chân.
Mấy đại thần có nhãn lực đều thấy tâm ý Hoàng thượng đã quyết, hơn nữa mấy người mới nhậm chức đều do một tay Hoàng thượng đề bạt, tự nhiên là nghe theo Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng thuận thế giết gà dọa khỉ, nhất thời toàn bộ triều đình vô cùng hài hòa. Chung quy thì an nguy gia tộc vẫn quan trọng hơn là làm rạng danh gia tộc.
Không thể nói là hậu cung vui vẻ ấm áp nhưng vẫn gió êm sóng lặng ba năm, điều kiện tiên quyết để tranh sủng là phải được sủng, nhưng mà mọi sủng ái đều tập trung trên người Hoàng hậu, quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận. Ngẫm lại, phàm là người chọc phá Hoàng hậu nương nương, không mất mạng cũng là ở trong lãnh cung cả một đời, các nàng có tình nguyện hay không cũng không quan trọng, thủ đoạn của Hoàng thượng đã chỉnh cho các nàng tình nguyện rồi, không có can đảm đi thăm dò chuyện của Đế - Hậu mới là mấu chốt.
Hoàng hậu Quý U bị xem là độc ác mặt phấn má đào, thở gấp, như cánh hoa trên nước bị áp chế vào cửa, Thích Bạch đang nâng nàng, động tác dưới thân không ngừng nghỉ “Nàng thả lỏng chút đi, sao đã sinh con rồi mà còn như vậy…”
Nói chưa xong đã bị tay Quý U che miệng, gương mặt nàng đỏ bừng.
Thích Bạch nhìn nàng đỏ mặt, càng thêm hưng phấn, động tác càng mãnh liệt hơn “Đã sinh hai đứa rồi, còn thẹn thùng sao?” Lời nói triền miên, hắn hôn nhẹ lên đầu vai của nàng.
Quý U không dám nói lời nào, sợ vừa mở miệng ra là tiếng ngâm nga. Nàng muốn mắng hắn lưu manh để hắn tránh ra nhưng cũng không dám.
Quý U bị đụng, thở gấp, vừa đem hai bảo bảo dỗ ngủ xong, còn chưa kịp xoay người đã bị người ôm lấy từ sau lưng, ôm ra khỏi nội thất. Nhận ra mùi hương quen thuộc nàng thở nhẹ, sợ đánh thức hai bảo bảo, càng sợ chọc nam nhân này mất hứng.
Chỉ thấy y phục trên người Quý U bị xé sạch sẽ, Thích Bạch nâng hai chân mềm mại của nàng lên, đặt nàng dựa vào cửa, động tác mạnh mẽ. Nghĩ tới chuyện có người đứng ngoài cửa, Quý U làm sao dám hô lên, chỉ có thể yêu kiều chịu đựng không để ý tới hắn… Càng khẩn trương, dưới thân càng siết chặt, làm Thích Bạch nhiệt huyết sôi trào, cửa bị đụng vào rung động mãnh liệt.
“Hoàng hậu nương nương còn tức giận sao?” Thích Bạch thấy ánh mắt Quý U như sắp khóc, tiếng thở gấp dần dần không thể khống chế được nhưng vẫn không chịu để ý đến hắn, trong lòng hắn đánh trống, cực lực đè nén ý nghĩ muốn đầu hàng.
Quý U chôn mặt vào ngực Thích Bạch, dùng ngón tay chỉ về thiên điện…
Thích Bạch do dự, đem nàng đến thiên điện rồi nàng có chạy mất không? Nếu không nghe theo nàng, lát xong việc nàng sẽ tức giận. Lúc này Thích Bạch quên mất hắn mới đang là người tức giận…
Quý U thấy hắn đang phân vân, nàng rơi nước mắt. Nghĩ tới mấy người Hứa ma ma ở ngoài cửa, về sau nàng không cần gặp người khác nữa…
Thích Bạch hồi thần thấy bản thân chọc nàng khóc rồi, liền vội vàng ôm nàng đến thiên điện “Đừng khóc, giờ chúng ta đi thiên điện, được không?”
Quý U giống như tiểu hài tử để mặc hắn ôm đi, thỉnh thoảng lại thút thít hai cái, ủy khuất vô cùng.
“Lúc ta tiến vào đã phân phó người bên ngoài đi chỗ khác, ngoài cửa không có ai, không có ai nghe thấy hết. Ngoan, nàng đừng lo.” Mới đầu Thích Bạch muốn hù dọa nữ nhân vô tâm không thèm để ý đến hắn một chút, cũng không thật sự dám chọc nàng… Không ngờ chọc nàng khóc rồi, hiện tại hắn chỉ hận không thể đánh bản thân vài cái, đúng là không biết nặng nhẹ mà.
Vừa dứt lời đã bị Quý U đánh mấy cái căm phẫn, trong lòng Thích Bạch ngọt ngào, quả đấm nhỏ xíu, chẳng có chút khí lực, sợ là hắn làm ai đó đau lòng rồi.
Đem người đặt lên giường, nhìn nàng quấn lấy chăn không cho hắn chút nào, hắn cũng không thèm để ý, cứng rắn vén chăn lên chui vào dỗ dành “Ta sai rồi, chủ yếu là do ta khó chịu trong lòng, thật vất vả mới có nàng thương ta… Nàng không quan tâm đến ta làm ta khó chịu lắm…”
Tuy Quý U biết là nam nhân này lại giả bộ đáng thương nhưng lòng cũng không cứng rắn được, xoay người ôm hắn “Ta thương chàng mà, ai không quan tâm chàng chứ.”
“Trong mắt nàng chỉ có hai bảo bảo, không có ta. Lúc trước nàng nói chiếu cố mấy tháng là được, nhưng mà ba năm rồi! Trong cung có bao nhiêu nô tài hầu hạ…” Nhắc tới cái này, oán niệm của Thích Bạch sâu vô cùng.
Quý U rất oan uổng nha “Hôm nay hai bảo bảo không cần đọc sách ta mới đến dỗ bọn chúng ngủ mà! Bảo bảo mới có ba tuổi, ta rất đau lòng a.”
“Ta cũng đọc sách lúc ba tuổi, sao nàng không đau lòng cho ta?” Thích Bạch cố chấp với vấn đề này tới cùng.
“…Chàng là phụ thân rồi đó.”
“Ta có là phụ thân thì trước kia ta cũng đọc sách lúc ba tuổi mà, hai bảo bảo ngày nào cũng quấn lấy nàng, nàng làm gì còn thời gian mà chiếu cố ta.” Trước đây Quý U không như vậy, lúc nàng rảnh rỗi sẽ chạy đến Dưỡng Tâm điện bồi hắn. Nhưng gần đây nàng chẳng đến nữa, sợ bảo bảo làm phiền hắn xử lý quốc sự. Buổi tối cũng phải dỗ hai bảo bảo ngủ rồi mới đến tìm hắn.
Quý U nhìn nam nhân tỏ vẻ tội nghiệp này, nhắc lại lý do nàng tức giận “Không cho người ta mang thai… Thật là quá phận.” Nghĩ tới chuyện hắn lén hỏi thái y ngày an toàn thì ép buộc cả một đêm, lúc bình thường lại không chịu, có lúc nhịn không được thì lại xuất ở bên ngoài… Quý U có chút ảo não, nàng muốn sinh thêm mấy đứa, để Thích Bạch làm một đế vương có nhiều tôn tử mà.
Lúc trước nàng biết chuyện còn chiến tranh lạnh với hắn hai ngày, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi đây này “Ta biết sai rồi… Thái y nói nàng vừa sinh xong, nên tĩnh dưỡng vài năm đã.”
“Vài năm?” Quý U trừng mắt.
“Ba năm…” Thích Bạch thấy nhãn thần của Quý U, theo bản năng nuốt năm năm vào ngược trong bụng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Phi Thường Hoàn Mỹ, truyện full Phi Thường Hoàn Mỹ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Phi Thường Hoàn Mỹ