Trang Cố Khương
Sau khi Khương Thục Đồng sinh Cố Niệm Đồng, Cố Minh Thành đã phân chia cho cô ta một triệu cổ phần của tập đoàn Minh Thành.
Một triệu cổ phần này là tài sản riêng của Khương Thục Đồng, không thuộc về tài sản chung.
Dù cho sau này hai người đường ai nấy đi, Khương Thục Đồng cũng có thể sống sung sướng.
Cố Minh Thành thực sự sợ rồi, ông ta và Khương Thục Đồng xa nhau tái hợp nhiều năm như vậy, nếu như hai người không đi đến bước cuối cùng, có thể thực sự là không thích hợp để ở chung với nhau, mặc dù đã sinh Cố Niệm Đồng.
Dù sao vẫn còn một Adam chưa kết hôn, hai người vẫn còn giữ liên lạc và quan hệ tình bạn rất tốt.
Cố Minh Thành chưa bao giờ có tri kỷ khác giới tính như vậy.
Cho nên, trong tình yêu, ông ta thẳng thắn hơn Khương Thục Đồng, Khương Thục Đông càng có đường lui.
Khương Thục Đồng nhìn thấy bản thoả thuận trên bàn.
“Có ý gì đây?”
“Sau này nếu có một ngày, hai chúng ta chia tay nhau, em cũng sẽ có cuộc sống tốt.”
Khương Thục Đồng rủ nhẹ mắt xuống, “Có ba đứa con rồi, chia tay nhau sao?”
“Anh sợ!”
“Thẳng thắn như Cố tổng, quả nhiên còn có khi sợ hãi sao? Anh không phải sợ, anh chỉ cần một thái độ của em. Anh chưa bao giờ ước tính sai chuyện gì cả, em biết được anh rõ ràng không phải là sợ, anh chỉ là muốn em thề!” Khương Thục Đồng nói xong, đưa tay lên, “Tôi Khương Thục Đồng thề rằng, cả đời này sẽ không rời xa Cố Minh Thành! Với anh ta tương thân tương ái, cùng anh ta đến khi con cháu đầy đàng! Đời này kiếp này sẽ ở bên nhau!”
Sở dĩ Cố Minh Thành đặt cho Cố Niệm Đồng cái tên “Tam Nhi”, thứ nhất bởi vì đây là đứa con thứ ba của ông ta, thứ hai, sự ra đời của Cố Niệm Đồng, thực sự trở thành người thứ ba giữa ông ta và Khương Thục Đồng, đúng là một tiểu Tam Nhi.
Nhưng mà cuối cùng vì trong nhà đứng thứ ba, cho nên, gọi “Tam Nhi” Cũng không sao.
Khương Thục Đồng rất yêu rất yêu Cố Minh Thành.
Trang Hành Cương, Đỗ Nhược
Sau khi Cố Hành Cương bắt đầu làm chủ trong Đỗ gia, tâm trạng của Đỗ Nhược đương nhiên cũng tốt, cả con người cũng rất hoà thuận, mỗi năm từ công ty của cha có thể chia được lợi nhuận hơn tỷ đồng, cha của cô ta tuy là nhà giàu mới nổi, nhưng ai bảo Đỗ Kim Anh làm về ngành nghề mới nhất có tương lại nhất.
Hơn nữa, sổ sách của mỗi năm sẽ đưa đến cho Cố Hành Cương, cho Cố Hành cương xét duyệt.
Khi mới sinh lão đại, thì Cố Hành Cương đặc biệt khẩn trương, không chỉ có niềm vui khi được làm cha, anh ta thấy lo âu nhiều hơn.
Đỗ Nhược không hề biết vì sao.
Khi Cố Thế Huân chào đời, Cố Hành Cương hầu như chặt chẽ nhìn vào những chi tiết kiểm tra sức khỏe của con.
Sau đó Đỗ Nhược hiểu được, di truyền hen suyễn, anh ta sợ con trai của mình cũng sẽ bị hen suyễn.
Trong thấp thoáng trong lòng mềm mại, thấy khó chịu.
Tuy rằng ở trước mặt người ngoài Cố Hành Cương luôn là người độc lập, cũng có khi không được thuận theo ý muốn, bệnh hen suyễn đôi khi dẫn đến sự bất tiện và không được ung dung khi ở trước mặt người khác, anh ta sợ sẽ ảnh hưởng đến con của mình.
Đỗ Nhược cũng đau lòng đó.
Hai đứa con, Cố Hành Cương luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe của đứa trẻ.
Cũng may hai đứa con đều rất khỏe mạnh.
Đây là điểm yếu của Cố Hành Cương, tuy rằng cơ thể anh ta khỏe mạnh, không phát bệnh nhiều, ở trước mặt người khác cũng không có sự khác thường gì, nhưng trong mắt của Đỗ Nhược, đây là điểm tự bi của anh ta.
Sự tự bi chỉ có Đỗ Nhược biết được.
Hôm đó, Đỗ Nhược và Cố Hành Cương cùng đi tham gia một buổi tiệc.
Trên bàn ăn, Cố Hành Cương nói chuyện vui vẻ với người khác, bàn chuyện quốc gia đại sự, nhưng mà, ngay sau đó anh ta đã ho.
Thì Đỗ nhược biết có chuyện không lành.
Cô ta kéo lại quần áo của Cố Hành Cương, nói với mọi người một câu, “Xin lỗi các vị, tôi có chút không được khỏe, thất lễ quá, muốn nhờ chồng tôi đưa tồi về nhà.”
Cố Hành Cương còn có chút phản ứng không kịp, thì bị Đỗ Nhược kéo ra ngoài.
Đến trước cửa, Đỗ Nhược từ trong túi lấy ra chai xịt phun sương, giúp Cố Hành Cương xịt lên.
“Loại thuốc này, em vẫn luôn mang theo sao?” Cố Hàng Cương hỏi.
“Đúng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, hai mươi bốn giờ, em đều mang theo! Anh hay sơ ý quá.”
Cố Hàng Cương nhéo vào dưới cằm của Đỗ Nhược, cười cười, “Nhưng anh không cảm thấy anh phát bệnh, cũng mấy năm không có phát bệnh rồi?”
“Khi anh muốn phát bệnh hen suyễn, hơi thở khác với bình thường đó, sự khác biệt vô cùng tinh tế, mấy năm trước em đã thu âm lại rồi, nghe đi nghe lại nhiều lần, cho nên, vừa nghe được anh ho, em đã biết.” Đỗ Nhược nghiêm túc nói.
Ngay lập tức Cố Hành Cương ôm Đỗ Nhược vào lòng, “Có được người vợ như vậy, còn gì hơn thế nữa chứ? Anh rất sợ con cái sẽ bị di truyền, nếu như đứa con bị di truyền, em sẽ như thế nào?”
“Sẽ khóc to lên! Khóc xong rồi nghĩ cách! Dù sao cũng là chồng và con của mình mà, không còn cách.” Đỗ Nhược lại nói, “Còn nữa, em mượn cớ nói với người khác là em muốn về nhà, anh đưa em xuống dưới lầu đi! Cho người khác biết được, không tốt lắm.”
“Em đi dạo trung tâm thương mại ở gần đây đi, một lát nữa chúng ta về nhà.” Cố Hành Cương nói.
Đỗ Nhược chăm sóc cho Cố Hành Cương tương đối tốt, đã kịp thời ngăn chặn được những cơn hen suyễn muốn tái phát, thậm chí chăm sóc còn tốt hơn Khương Thục Đồng, cho nên, Cố Hành Cương chưa bao giờ thất lễ trước mặt người khác.
Đây là bí mật nhỏ của hai người, ở nơi công chúng, Đỗ Nhược chưa từng nói qua, Cố Hành Cương cũng chưa bao giờ nói.
Trang Cố Nhị, Miêu Doanh Cửu.
Cuối cùng Miêu Doanh Cửu đã chọn được nhà ở, là nơi không xa đối diện với biệt thự giữa eo núi.
Sau này Cố Minh Thành muốn Cố Nhị làm chủ trong nhà này, đương nhiên không thể ở xa được, hơn nữa, còn có con cái.
Sau này Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng lớn tuổi rồi, nhất định là trách nhiệm của Cố Nhị và Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu suy nghĩ đến nhiều mặt, cuối cùng mua thêm một căn biệt thử lớn hơn, hơn một tỷ đó, gấp đôi diện tích với biệt thự giữa eo núi, dù sao mỗi lần tết đến, cố gia sẽ trở thành nơi tụ họp của mọi người, trước đây là biệt thự giữa eo núi, sau này có thể là nhà của Cố Nhị.
Thì Cố Nhị phải tiếp đãi mọi người, nhưng anh ta rất lười biếng.
Cố Nhị đương nhiên phải làm chủ căn nhà rồi, từ khi kết hôn với Miêu Doanh Cửu, đương nhiên cũng trở thành “Nhị bảo bảo”.
Chỉ nghe theo lệnh của Miêu Doanh Cửu.
Bởi vì mỗi lần Miêu Doanh Cửu nói xong, Cố Nhị đều cảm thấy - - Oa, rất có đạo lý đó!
Suy nghĩ chu đáo, lo đến tất cả lợi ích của mọi người, không ích kỷ, tương đối có phong cách của “Nữ vương!”
Đến Cố Nhị cũng khăm phục sát đất.
Miêu Doanh Cửu không chỉ xử lý tốt những chuyện trên công việc, trong cuộc sống sinh hoạt, cũng là tương đối bản lãnh đó.
Cố Nhị từng có một lần hối hận suy nghĩ, tiểu Cửu tốt như vậy, như vậy đã đi theo anh ta rồi sao?
Anh ta là một đứa trẻ hư như vậy, theo bản lãnh của anh ta, chỉ có thể cưới một người môn đăng hộ đối trong thành phố này, ví dụ như Hứa Thái Vi vậy đó.
Có bản lãnh gì mà có được sự để sự để ý của Miêu Doanh Cửu chứ?
Cũng chính là lúc bắt đầu Miêu Doanh Cửu đã thích anh ta, nếu như anh ta muốn theo đuổi, rõ ràng là không theo đuổi được, rõ ràng là không lọt vào trong mắt của người ta.
Cố Nhị cảm thấy bản thân là một người may mắn, tìm được một người có thể giúp đỡ cho bản thân, tìm được một người không cần anh ta bận tâm gì cả.
Trong tình yêu, không phải tình nguyện thì được, cũng phải có tính cách thế lực ngang nhau còn có sự hoà hợp về mọi mặt, mới bắt đầu ân ái yêu thương nhau nhiều, sau đó ly dị nhau cũng không ít.
Anh ta và Miêu Doanh Cửu, về sự nghiệp, về sở thích, nhịp bước của hai người càng ngày càng thống nhất.
Cuộc đời sau của Cố Nhị, chỉ có một mình Miêu Doanh Cửu!
Trang Cố Tam Nhi, Nam Lịch Viễn.
Khi Cố Niệm Đồng và Nam Lịch Viễn kết hôn, Nam Lịch Viễn từng nói một câu bên tai của Cố Niệm Đồng.
Cho đến hiện nay câu nói này, Cố Niệm Đồng đã quên lãng, nhưng mà Nam Lịch Viễn luôn ghi nhớ.
Câu nói đó là: Tam Nhi, cha của em giao em cho anh, từ nay về sau, anh chính là cha của em, là anh trai của em, cũng là chồng của em, những điều họ có thể làm cho em, anh sẽ làm tốt hơn cho em.
Dùng chân tình bao dung cô ta, khích lệ cô ta, cô ta muốn có được gì, ngôi sao trên bầu trời, mặt trăng cũng được, chỉ cần Cố Niệm Đồng nói ra, thì anh ta sẽ đi lấy.
Chỉ cần Cố Niệm Đồng biết được điểm tốt của anh ta, đối với điểm tốt của người khác không để trong mắt là được rồi.
Anh ta chính là muốn cô ta dựa vào trong tình yêu của bản thân - - Không thể trốn được!
Lần trước khi Miêu Doanh Đông ở Cố gia, ngồi xe của Cố gia đến miền Nam, đã từng nói: Những chuyện này, chỉ có anh ta mới làm được.
Giờ đây anh ta, đang chỉ chính là thủ đoạn theo đuổi người khác, cũng chỉ có Nam Lịch Viễn mới có thể làm ra mà thôi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Rất Yêu, Rất Yêu Em, truyện full Rất Yêu, Rất Yêu Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Rất Yêu, Rất Yêu Em