Ngày hai mươi sáu tháng bảy năm Tân Mão dương lịch.
Quẻ trung thượng, ngày đại cát.
Sáu giờ, chung cư Thượng Phẩm.
Vì để ngày thứ hai xuất hành được thuận lợi nên Lâm Lam, Coco và Tăng Tuyết ngủ chung với nhau bỗng bị tiếng gọi của Trình Phi làm thức giấc, họ mơ hồ không hiểu chuyện gì, liền bị bảy, tám người kéo vào phòng tắm.
Sau hai giờ.
Lâm Lam đang mặc trên mình chiếc váy cưới trắng đẹp lung linh đứng tại sân bay tư nhân, Tăng Tuyết và Coco cũng không ngoại lệ.
“Tiểu Lam em đẹp quá.” Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam, cảm thán thốt lên khen ngợi.
Lâm Lam đưa tay sờ lên váy cưới của Tăng Tuyết: “Chị cũng vậy mà, thật xinh đẹp, ba bộ áo cưới này đều có nét đặc biệt của riêng nó, giống như chúng được thiết kế dành riêng cho chúng ta vậy đó.”
Ngắm xong Tăng Tuyết, Lâm Lam lại quay sang cảm thán với Coco, trông cô ấy có chút không quen khi mặc áo cưới nhưng lại đẹp một cách xuất chúng.
“Tại sao tôi lại có cảm giác đây đều là công lao của mình nhỉ?” Trình Phi người phụ trách trang điểm và tạo hình cho ba cô gái hạnh phúc nhất hôm nay, nghe những lời Lâm Lam nói, không ngại tự luyến chỉ vào mình.
Ba người cùng cười: Thật đúng là cạn lời mà.
Hiện giờ danh tiếng của Trình Phi đã nổi tiếng vang xa, năng lực của cô ấy không ai dám khinh thường.
“Đi thôi, tất cả mọi người đang chờ chúng ta.” Nhìn lại quá khứ, Trình Phi âm thầm thở ra một hơi, thúc giục ba người nhanh chóng lên máy bay.
Sau một giờ bay, cuối cùng chín giờ cũng đến Vân Đảo.
Vừa xuống sân bay, một làn gió biển thổi vào, mang theo vị mặn nhè nhẹ của biển cả, thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái và dễ chịu giữa tiết trời mùa hè.
“Thật là tuyệt vời!” Tăng Tuyết hưng phấn hô to một tiếng, liền thấy cách đó không xa có ba người đàn ông mặc Âu phục, đôi chân dài như những mẫu nam, đang chậm rãi đi về phía họ, cô ấy theo bản năng chớp chớp mắt: “Tiểu Lam, Coco, nhìn kìa.”
“Họ định làm gì vậy?” Lâm Lam cũng có chút lúng túng.
Coco cũng quay qua nhìn: “Trời ơi còn ôm hoa hồng, thật phô trương.”
“Đẹp trai quá đi!” Tăng Tuyết mê trai thốt lên.
Trình Phi đứng một bên cũng vô thức nuốt nước bọt, cô ấy cũng rất kích động, quá đẹp trai, nhưng tiếc là chẳng phải của mình.
“Các anh đang làm cái gì vậy?” Ba người đã bước đến gần, Tăng Tuyết ngốc nghếch hỏi.
Nào ngờ khi cô ấy vừa nói xong, ba người đàn ông tay cầm hoa hồng đứng trước mặt một nửa còn lại của mình, quỳ một chân xuống, đồng thời lên tiếng.
“Lâm Lam, gả cho anh nhé!”
“Coco, gả cho anh nhé!”
“Tiểu Tuyết, gả cho anh nhé!”
Ơ!
Ba cô gái cảm giác như mình đang nằm mơ, Tăng Tuyết không thể tưởng tượng nổi miệng lắp bắp nhìn Lâm Lam rồi lại liếc Coco, cuối cùng hướng về phía người đàn ông đang quỳ trước mặt cô Thẩm Hoằng: “Anh... anh... làm cái gì vậy?”
“Em chỉ cần trả lời YES hoặc NO.” Ánh mắt Thẩm Hoằng rạng rỡ như phát sáng nhìn bộ váy cưới của Tăng Tuyết, đẹp đến mức anh ta chỉ muốn ôm cô ấy vào lòng ngay lập tức.
Lý Húc cũng dõi theo Coco: “Vũ Nhu, anh có thể gọi em như vậy không?”
“Ây, sao anh lại học theo họ? Không thấy sến hả?” Coco có chút ngại ngùng hỏi.
“Vậy em thích không?” Lý Húc không giỏi ăn nói, cũng không có nghĩa là không biết biểu đạt.
Coco cắn nhẹ môi, khẽ gật đầu, Lý Húc không khỏi hạnh phúc liền đứng dậy ôm lấy cô ấy.
“Em còn chưa đồng ý mà.” Hai má Coco đỏ ửng lên, một lần nữa cảm nhận được nhịp tim của mình.
“Em gật đầu rồi.” Lý Húc nhìn bên ngoài rất hiền lành nhưng thực chất lại vô cùng xấu xa.
Bên này Thẩm Hoằng cười càng tà mị hơn, nói với Tăng Tuyết: “Nếu em không nói YES, anh cũng cưỡng ép em.”
“Anh... vậy em chọn...” Tăng Tuyết cố ý dừng một chút, nhìn vẻ mặt sốt ruột của Thẩm Hoằng đang nắm chặt đóa hoa hồng: “YES!”
“Yeah!” Thẩm Hoằng bật dậy, hưng phấn hét lên một tiếng rồi ôm Tăng Tuyết vào lòng.
Giờ đây chỉ còn lại một mình Diêm Quân Lệnh đang quỳ một chân.
Chẳng biết từ lúc nào xung quanh đã đứng đầy người, ông bà nhà họ Diêm, bố mẹ Diêm Quân Lệnh, Hoắc Quốc Bang cùng Tô Mộ Bạch cũng đều có mặt, còn có nhà họ Thẩm, nhà họ Lý cùng người thân của Tăng Tuyết.
Diêm Như Tuyết đứng bên cạnh bế Tiểu Sư Tử, Lôi Tử cùng Tiêu Chấn Nhạc thì trêu đùa và chụp ảnh, cạnh bên còn có Lương Sảng và Vân Bích.
Bầu trời Vân Đảo trong xanh, gió biển mát mẻ, mọi người cùng nhau háo hức nhìn đôi cuối cùng.
“Vợ à, anh cũng cần thể diện.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam hai tay ôm trước ngực, mỉm cười đầy quyến rũ.
“Anh quên sinh nhật em?”
“Anh nhớ, ngày 1 tháng 7.”
“Anh quên kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“Anh nhớ, ngày 3 tháng 7.”
“Hừm?” Nhớ mà lại không bày tỏ với cô.
“Vì muốn dành cho em một bất ngờ lớn hơn.” Vẻ mặt Diêm Quân Lệnh đầy chân thành, những người khác cũng cùng nhau hò hét đầy phấn khích.
Lâm Lam kiêu ngạo ngẩng đầu, duỗi ngón tay tinh tế ra: “Vậy em đành cố gắng đồng ý anh vậy.”
“Cảm ơn bánh bao nhỏ.”
“Không được gọi bằng tên này.” Lâm Lam cự tuyệt.
Diêm Quân Lệnh đặt hoa hồng vào tay cô, rồi bế cô lên, nhìn về phía hai người kia, nói giọng đầy khiêu khích: “Ai bế cô dâu của mình tới đích trước, đêm nay người đó sẽ được dùng chiếc giường lớn nhất Vân Đảo, thế nào?”
“Đồng ý.” Thẩm Hoằng và Lý Húc đồng thanh trả lời.
Lôi Tử tiến lên: “Tôi sẽ thổi còi.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Siêu Mẫu Hàng Đầu, truyện full Siêu Mẫu Hàng Đầu thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Siêu Mẫu Hàng Đầu