Thanh Tiến Độ Sinh Tồn

Thanh Tiến Độ Sinh Tồn - Chương 38



“Vậy ăn cái gì, nem rán sao? Hay là bánh trôi? Ai nha không sao hết, em đều biết làm.” Thời Tiến dùng sức kéo, cơ hồ dùng toàn bộ sức lực bú sữa mẹ, bất đắc dĩ tình trạng thân thể không tốt, tay chân vô lực, sống chết kéo mãi vẫn không nhúc nhích, cuối cùng dứt khoát từ bỏ, túm cánh tay Lê Cửu Tranh quay đầu hô lên với Liêm Quân sắp tới gần, “Quân thiếu, tôi muốn mang anh năm của tôi về ăn tết cùng, tôi không nhúc nhích được hắn, anh giúp tôi trói hắn về đi.”

Lê Cửu Tranh nghe vậy nhíu chặt chân mày hơn, tìm cách rút tay ra ngoài.

Liêm Quân vừa mới tới gần nghe thấy Thời Tiến nói vậy lập tức tối sầm mặt, không thèm nhìn Lê Cửu Tranh cái nào, quét mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới dáng vẻ khá là chật vật hiện tại của Thời Tiến, xua tay ra hiệu cho Quẻ Nhất đẩy xe lăn phía sau dừng lại, gỡ thảm trên đầu gối xuống, chân dài bước ra, bất ngờ đứng lên, cầm thảm chậm rãi đi hai bước, khi tới gần Thời Tiến thì dừng lại, đưa tay kéo cánh tay Thời Tiến, dùng sức kéo cậu ôm vào lòng.

Thời Tiến: “!!!”

“Trở về rồi trừng trị cậu sau.” Mặt Liêm Quân trầm như nước, đặt đầu Thời Tiến lên vai mình, tay kia dùng thảm quây cậu lại, vững vàng trùm lên thân thể cậu, lạnh lùng liếc nhìn Lê Cửu Tranh, xoay người mang Thời Tiến đi về phía xe lăn.

Nhóm Quẻ Nhị chẳng biết đã mai phục chung quanh từ lúc nào cùng nhau bước ra, tiến lên khống chế Lê Cửu Tranh đang đứng yên tại chỗ.

Thời Tiến bị động đi về phía trước theo động tác của Liêm Quân, mùi hương thanh đạm trên người anh xông vào mũi, cả người đều phải choáng váng.

“Liêm Quân bước đi! Anh ta bước đi!” Cậu điên cuồng gào thét ở trong lòng.

Tiểu Tử còn gào điên cuồng hơn: “Bảo bối cao hơn cậu! Thực sự cao hơn cậu đó nha! Đúng là quá tốt rồi!”

Thời Tiến: “…”

Cậu nắm chặt quần áo của Liêm Quân, nghiến răng: “Tiểu Tử mi vừa mới nói cái gì?”

Tiểu Tử tắc tị, rầm rì giả chết, thấy Thời Tiến đã xác định an toàn, dứt khoát thu tất tần tật các loại buff che đậy cảm giác đau cùng điều động cơ năng thân thể chồng lên trên người Thời Tiến, để cho thân thể của cậu nghỉ ngơi.

Vì vậy một giây sau, Thời Tiến vốn đang sinh long hoạt hổ chất vấn Tiểu Tử đột nhiên mềm oặt cả người, một câu cũng chưa kịp nói, trực tiếp nhắm mắt ngã vào trong ngực Liêm Quân.

Liêm Quân bị trọng lượng thân thể cậu đột nhiên áp xuống làm cho hơi lảo đảo, vội vàng dừng bước giữ vững thân thể, cúi đầu phát hiện Thời Tiến đã hôn mê bất tỉnh, nhếch môi mỏng, tay ôm chặt cậu hơn, tiến lên cẩn thận đặt cậu xuống xe lăn.

Quẻ Nhất vội vàng vươn tay hỗ trợ, sau khi dàn xếp xong xuôi cho Thời Tiến liền thấy sắc mặt Liêm Quân trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi bởi vì đau đớn, lo lắng gọi: “Quân thiếu, anh…”

“Không có chuyện gì, đi lấy một cái xe lăn nữa lại đây.” Liêm Quân ngắt lời hắn, ngữ khí vẫn bình thường, chỉ là thân thể hơi hơi nghiêng, tay chống vào tay vịn xe lăn miễn cưỡng đứng vững, vươn tay chạm nhẹ vào mặt Thời Tiến, quay đầu lại nhìn về phía Lê Cửu Tranh đã bị nhóm Quẻ Nhị khống chế, phân phó, “Mang hắn về, thông báo cho Thời Vĩ Sùng là đã tìm được cả hai đứa em trai của hắn ta, bảo hắn ta tới bệnh viện quân khu của thành phố Dung tìm tôi.”

Quẻ Nhị đáp một tiếng, trực tiếp móc ra một khẩu súng dí thẳng vào lưng Lê Cửu Tranh, nói: “Đi thôi, Lê tiên sinh.”

Lê Cửu Tranh hơi nghiêng đầu liếc hắn một cái, tầm mắt đảo qua Thời Tiến đã hôn mê trên xe lăn cùng Liêm Quân với tình trạng thân thể rõ ràng rất không tốt, thu tâm tình lại, có thể nói là thuận theo mà đi tới chỗ Quẻ Nhị chỉ thị.



Thời Tiến lại lại lại lại một lần nữa tỉnh dậy trong mùi thuốc sát trùng, mí mắt he hé mở ra nhìn sang mép giường, rất tốt, lần này trực tiếp có bốn người ở ngay bên cạnh giường cậu, lập tức sinh không thể luyến xoay đầu về, tưởng ngất tiếp.

“Tỉnh rồi?” Giọng Liêm Quân vang lên, âm u, lạnh lùng.

Đến rồi đến rồi, biết ngay mà.

Thời Tiến thấp giọng thở dài, cam chịu số phận mà quay đầu lại nhìn về phía Liêm Quân cách mình gần nhất, nặn ra một nụ cười với anh, nịnh hót: “Quân thiếu, dáng dấp anh bước đi thật là đẹp trai, lưng rộng eo thon chân dài, vóc người tỉ lệ vô cùng đẹp, chỉ là gầy quá, ôm hơi cộm tay, anh phải ăn nhiều cơm một chút…”

Mặt Liêm Quân vô cảm, duỗi hai ngón tay kìm chặt cái miệng nói không ngừng của cậu, cười lạnh: “Nói nhiều như vậy, xem ra là đã khỏe rồi.”

Thời Tiến bị cười đến mức sau lưng mát lạnh, lập tức nhắm mắt lại rồi bắt đầu ho khù khụ, dùng hành động biểu thị hiện giờ mình không khỏe tí nào, kỹ năng biểu diễn hết sức khoa trương.

Bác Long đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, tiến lên tách tay Liêm Quân ra, kiểm tra tình trạng của Thời Tiến, đút cho cậu chút nước, dặn: “Cậu cũng đừng quậy nữa, cẩn thận vết thương vỡ ra.”

Thời Tiến lập tức thành thật lại, bé ngoan uống một hớp, lập tức cảm thấy cuống họng khô khốc đau rát dễ chịu rất nhiều, nhìn về phía hai người khác đứng khá xa trong phòng, gọi: “Anh cả, anh năm…”

“Em cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng nói gì cả.” Thời Vĩ Sùng an ủi, sau đó vỗ Lê Cửu Tranh trầm mặc bất động bên cạnh một cái.

Lê Cửu Tranh nhìn về phía Thời Tiến, cứng đơ nói: “Xin lỗi.”

Thời Vĩ Sùng không hài lòng lắm mà nhìn về phía hắn.

Lê Cửu Tranh nghiêng đầu tránh né tầm mắt của hắn, như không muốn nói thêm gì nữa.

Thời Vĩ Sùng cau mày, định nói gì đó nhưng nhịn xuống, nghiêng đầu cho Thời Tiến một cái ánh mắt “Anh sẽ cho em một lời giải thích”, lôi Lê Cửu Tranh ra phòng bệnh.

Thời Tiến mở to mắt xem trò vui.

Liêm Quân không thể nhịn được nữa mà duỗi tay nắm chặt hai má của Thời Tiến, kéo kéo cậu nhìn về phía mình.

Thời Tiến bị ép dời tầm mắt về phía Liêm Quân, thấy biểu tình của anh rất xấu, lập tức quên hết xem trò vui gì gì đó đi, chột dạ giải thích: “Không phải tôi không tuân mệnh lệnh, mà là lo lắng cho anh, ngày đó tôi vốn chỉ muốn tới gần khu vực tiểu khu Đoàn Kết xem xét tình huống, không định xáo trộn hành động của các anh, kết quả tôi vừa đến liền thấy anh gặp nguy hiểm, đầu óc nóng lên, liền trực tiếp ra tay, tôi không nghĩ rằng tay súng bắn tỉa sẽ nhắm vào tôi. Sau khi tôi bị thương đã gọi điện thoại cầu cứu anh ngay lập tức, nhưng đáng tiếc lúc đó tôi đau tới hồ đồ, nên nhấn sai dãy số…”

Liêm Quân thu tay về, mặt tối sầm lại không nói lời nào.

“Xin lỗi, tôi sẽ tự mình đi lãnh phạt.” Thời Tiến cúi đầu rũ mắt, khuôn mặt tái nhợt suy yếu, nhìn qua khỏi nói đáng thương bao nhiêu.

Liêm Quân muốn răn dạy nhưng không đành lòng, cau mày nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng chỉ nghẹn ra một câu: “Lần nào cậu cũng nhận sai rất nhanh chóng, nhưng sau đó cậu vẫn phạm sai lầm như thường, Thời Tiến cậu có phải là muốn tôi nhốt cậu lại?”

Thời Tiến lúng túng phản bác: “Không phải là lần nào cũng…”

“Cậu còn muốn có lần nào nữa?” Liêm Quân hỏi ngược lại.

Đùi lớn rất tức giận, hơn nữa hình như đang không thể nói lý.

Thời Tiến thức thời ngậm miệng, vươn bàn tay ra khỏi chăn mò tới chỗ Liêm Quân, chuẩn bị vu hồi nịnh nọt cái khác một chút.

Tay Liêm Quân đặt trên tay vịn xe lăn, không cách mạn giường bao xa, Thời Tiến lại vươn đến rất gian nan —— quá đói, không có khí lực.

Liêm Quân ngồi bất động, nhìn cậu vươn, cuối cùng thấy tay cậu muốn thoát lực, mới duỗi tay nắm chặt tay cậu, cực kỳ dùng sức, nói: “Không có lần sau.”

Thời Tiến liền vội vàng gật đầu, trên mặt thì rất nghe lời, cái tay được nắm chặt lại không an phận, tiếp tục vươn vươn, cố rướn tới mức thật sự xê dịch được thân thể, duỗi cánh tay ra, đặt cả tay Liêm Quân lên đùi anh, nhẹ nhàng nắn bóp, quan tâm hỏi: “Chân có đau hay không?”

Liêm Quân bị niết cứng đờ, biểu tình mới vừa hòa hoãn lập tức đen lại, cầm lấy tay cậu nhét về trong chăn, nói: “Tiếp tục nghỉ ngơi đi, sau đó cần phải quan sát tình huống của cậu một chút mới có thể ăn đồ ăn, trước tiên nhịn một chút.”

Làm sao đột nhiên lại chuyển sang âm u nhiều mây?

Tâm lý Thời Tiến bồn chồn, kêu lên: “Quân thiếu, tôi…”

Liêm Quân lần thứ hai duỗi tay kìm chặt cái miệng của cậu, mặt không thay đổi nhìn cậu, nói: “Thời Tiến, không đáp lại được thì đừng quan tâm lung tung, như vậy không công bằng.” Nói xong thu tay về, ra hiệu bác Long tiến lên trông coi Thời Tiến, sau đó quay người trượt xe lăn rời khỏi.

Thời Tiến không nghe rõ câu nói đó của anh, giương mắt nhìn bác Long, đầy mắt cầu giải thích.

Bác Long đưa tay vỗ nhẹ trán cậu, nói: “Đừng hỏi, ngậm miệng, lo mà ngủ đi.”

“Nhưng mà…”

Bác Long lấy ra một bộ tai nghe đeo lên, mở điện thoại di động ra bắt đầu nghe nhạc.

Thời Tiến: “…”

“Tiểu Tử, tôi cảm thấy bác Long và Quân thiếu có bí mật, nhưng bọn họ không muốn nói cho tôi.” Cậu lùi lại tìm lựa chọn khác là Tiểu Tử tán gẫu.

Tiểu Tử bật nhạc ru ngủ cho cậu ở trong đầu.

Thời Tiến nghẹn họng, tức giận tới mức ngủ thiếp đi thật.

Một giấc tỉnh ngủ, Thời Tiến phát hiện người ngồi bên giường thay đổi, từ bác Long biến thành Thời Vĩ Sùng.

Thấy cậu tỉnh, Thời Vĩ Sùng bước lên giúp cậu nâng giường lên một chút, sau đó rót chén nước cắm ống hút vào đưa tới bên miệng cậu, nhẹ nhàng nói: “Uống nước trước.”

Thời Tiến nghiêng đầu uống một hớp, nhìn quanh căn phòng một chút, hỏi: “Những người khác đâu?”



“Đi làm chuyện khác.” Thời Vĩ Sùng trả lời, kê giường bàn lên cho cậu, sau đó nhấc hộp giữ ấm trên tủ đầu giường, lấy ra từ bên trong một bát cháo cải xanh cùng vài món ăn sáng, vừa bày đồ ăn cho cậu vừa nói, “Trước tiên ăn chút gì đó lót bụng, muốn đi vệ sinh thì nói với anh, anh dìu em đi nhà vệ sinh.”

Thời Tiến chỉ là vai bị thương, trước đó không có khí lực là bởi vì phát sốt, hiện tại sốt cao đã hạ, lại ngủ một giấc đầy đủ, tinh thần tốt hơn nhiều rồi, nghe vậy cười nói: “Không cần anh dìu đâu, em cũng không phải bị thương nặng nguy hiểm tới tính mạng.”

Thời Vĩ Sùng nghiêm mặt trầm mặc, giúp cậu dọn xong tất cả mọi thứ sau đó ngồi ở mép giường, nói: “Ăn cơm trước, ăn xong rồi chúng ta đàm luận.”

Thời Tiến thấy dáng vẻ này của hắn, thở dài ở trong lòng, biết vụ kia nhất định là tránh không khỏi, cam chịu số phận mà cầm lấy cái thìa.

Ăn uống no đủ, khí sắc của Thời Tiến hơi hơi khá hơn, Thời Vĩ Sùng thấy, biểu tình cũng cùng khá hơn một chút.

Thời Vĩ Sùng đứng dậy giúp Thời Tiến thu dọn bàn, một lần nữa dàn xếp xong xuôi hắn mới trở lại ngồi xuống, chuẩn bị một chút, rồi mở miệng nói: “Tiểu Tiến, Liêm Quân đã nói toàn bộ quá trình em bị thương lần này với anh, em quá liều lĩnh.”

Bé ngoan Thời Tiến nhận sai: “Xin lỗi anh, hại anh lo lắng.”

“Không, em không hề có lỗi với anh ở chỗ nào cả.” Thời Vĩ Sùng giúp cậu dặm dặm chăn, trầm mặc một hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh đã nói chuyện với Cửu Tranh, cậu ấy bảo đảm sau này không xằng bậy với em nữa. Là anh sơ sẩy, khoảng thời gian này không hề quan tâm cậu ấy thế nào, không biết cả việc mẹ cậu ấy qua đời, mặc cho cậu ấy chui vào ngõ cụt. Cả em nữa… Anh không phải là anh trai tốt, Tiểu Tiến, nên là anh xin lỗi em mới đúng, xin lỗi.”

Thời Tiến cau mày, gọi: “Anh cả.”

“Anh không xứng làm anh cả của em.” Thời Vĩ Sùng rũ mắt, trên mặt là nét mỏi mệt, “Có một số việc em đại khái không biết… Thời Hành Thụy tuy rằng từ bỏ mẹ của anh và chú hai bọn họ, nhưng lại cho các bà ấy một khoản tiền lớn, dùng làm tiền nuôi nấng chúng ta cùng với bồi thường cho họ.”

Thời Tiến sững sờ, không tự chủ ngồi ngay ngắn người lại.

“Không chỉ là tiền tài, nhà mẹ đẻ của tất cả chúng ta, đều đạt được hoặc nhiều hoặc ít tài nguyên trợ giúp từ Thời Hành Thụy, ông ta đầu tư cho chúng ta như là bỏ vốn làm ăn vậy, hoàn toàn không keo kiệt tiền tài… Có điều điểm này đã thay đổi ngay sau khi em sinh ra. Khi phát hiện Thời Hành Thụy có ý đồ thu tay lại đổ toàn bộ tài nguyên lên người em, mẹ của anh em chúng ta bí mật tụ họp một lần, sau hôm ấy, dưới sự bày mưu đặt kế của mẹ từng người, bọn anh đã học được cách ‘thương yêu’ đứa em trai là em, Thời Hành Thụy cũng là bắt đầu từ lúc đó, căn cứ vào trình độ thân cận của em đối với bọn anh, phân phối tài nguyên cho nhà mẹ đẻ của mỗi người chúng ta… Đây là một cuộc giao dịch, một giao dịch mà tất cả mọi người đều ngầm hiểu, một giao dịch mà anh và chú hai biết đến, chú ba, chú tư và chú năm không biết.”

Thời Tiến trợn mắt ngoác mồm, hoàn toàn không nghĩ rằng bên trong còn có loại ẩn tình này.

Thời Vĩ Sùng nhìn vào mắt cậu, phảng phất từ trong mắt cậu thấy được một mặt đê tiện lại dối trá của chính mình, ngữ khí trở nên gian nan, “Mấy năm đầu, tất cả mọi người còn nhỏ, mẹ bảo làm cái gì, thì đều làm theo, sau đó bọn anh chậm rãi lớn lên, mỗi người có ý nghĩ và theo đuổi của họ, họ muốn thay đổi tình huống như thế. Nhưng anh ngăn cản bọn họ.”

Thời Tiến hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì anh cần tiếp xúc gần với Thời Hành Thụy, anh muốn trả thù ông ta… Trong này có quá nhiều tư lợi và gút mắc lợi ích của anh, mọi người bị anh cột vào chiếc thuyền trả thù Thời Hành Thụy này, coi em là công cụ tiếp cận Thời Hành Thụy, tiếp tục màn kịch anh em hòa thuận này.”

Thời Vĩ Sùng nói, biểu tình dần dần ủ dột, còn mang theo một ít tự giễu, nói tiếp: “Mọi người vốn dĩ có thể giải thoát từ lâu, Thời Hành Thụy tuổi tác càng lớn càng mất đi dã tâm, trừ em ra, thì cả công việc cũng không quá lưu ý. Mọi người cũng lần lượt trưởng thành, có thể tự mình gánh vác một phương, không cần sợ hãi hoặc là ỷ lại vào sức mạnh của Thời Hành Thụy nữa, có nặng lực thoát ly cái bóng của Thời Hành Thụy, nhưng anh lại buộc bọn họ tiếp tục bị vây trong màn diễn này, làm cho bọn họ chậm rãi đi vào ngõ cụt, hành vi mất khống chế lần này của Cửu Tranh, anh khẳng định có hơn một nửa trách nhiệm. Hiện tại anh cực kỳ vui mừng, Thời Hành Thụy qua đời trước khi anh tự mình ra tay, bằng không mọi người có thể sẽ bị anh kéo vào ác mộng đáng sợ hơn.”

Thời Tiến nghe vậy trái tim nhảy một cái, hỏi: “Nếu như Thời Hành Thụy không chết, thì anh chuẩn bị làm cái gì?”

Thời Vĩ Sùng nhấc mắt nhìn về phía cậu, trả lời từng câu từng chữ một: “Cướp đi mọi thứ ông ta có, giẫm đạp ông ta xuống vũng bùn, sau đó hủy diệt thứ ông ta quý trọng nhất, làm cho quãng đời còn lại ông ta đều sống ở trong thống khổ.”

Thứ quý trọng nhất… Đó không phải là nguyên chủ sao?

Thời Tiến ngơ ngác dựa về trên giường, nhìn Thời Vĩ Sùng, chưa bao giờ rõ ràng ý thức được một chuyện —— ngồi trước mặt mình chính là một hung thủ giết người, dù cho chỉ là khả năng, tiềm ẩn —— đến như vậy.

Người mà nguyên chủ coi là anh cả và ỷ lại, tâm lý kỳ thực chưa từng coi nguyên chủ là em trai bao giờ. Suy đoán trước đó mà cậu cho là Thời Vĩ Sùng của quá khứ có lẽ chỉ đơn thuần không thích cậu em trai nguyên chủ này, hiện tại xem ra hoàn toàn là mong muốn đơn phương.

“Thời Hành Thụy xác thực đối xử với anh không tốt, còn từ bỏ mẹ của anh, anh muốn báo thù ông ta tôi có thể hiểu được, thế nhưng nguyên… Thế nhưng tôi đã làm sai điều gì?” Cậu mở miệng dò hỏi, không còn là diễn kịch, mà là thật sự thay nguyên chủ cảm nhận được sự oan ức và bất công.

Nguyên chủ chỉ là được sinh ra, bị động xuất hiện ở trên thế giới này, trong cuộc đời ngắn ngủi của cậu ấy, chuyện xấu xa tàn bạo nhất cậu ấy từng làm chính là liên hệ cấp dưới cũ của cha, định ngáng chân Thời Vĩ Sùng.

Lúc cậu ấy chết thậm chí còn chưa đủ hai mươi. Mười bảy năm đầu cậu ấy sinh hoạt dưới sự bảo hộ nghiêm mật của cha, chưa từng làm chuyện xấu gì; thành niên năm ấy, cậu ấy mất cha, mất đi dung mạo, mất đi tự do, tàn nhẫn phát hiện sinh hoạt trước kia chỉ là một hiện trường giả tạo được dàn dựng; sau khi trưởng thành, cậu ấy liền mất luôn cả sinh mạng.

Coi như cậu ấy đã từng có mấy loại thói hư tật xấu như cậy sủng mà kiêu, hoặc là không quá săn sóc anh trai, nhưng chỉ bằng những việc xấu đó, thật sự cần cậu ấy phải trả cái giá bằng cả mạng sống sao? Tuy rằng cậu ấy không quá ưu tú, nhưng thiệt tình không tính là một đứa em trai hư hỏng.

Đối mặt với việc cậu dò hỏi, Thời Vĩ Sùng trầm mặc lần thứ hai, sau đó đưa tay sờ sờ mặt cậu, trả lời: “Em không làm sai, là lỗi của anh, anh không xứng làm anh cả của em.”

Thời Tiến nghiêng đầu né tránh tay hắn —— những điều Thời Vĩ Sùng nói quá vu lợi quá phá vỡ nhận thức của cậu, dùng thân phận của nguyên chủ, cậu thực sự không thể nào tiếp thu được sự quan tâm của Thời Vĩ Sùng vào lúc này.

Ánh mắt Thời Vĩ Sùng tối sầm lại, chậm rãi nắm tay lại thu về, đứng dậy nói: “Em nghỉ ngơi đi… Anh sẽ bàn bạc kĩ càng với nhóm chú năm, sẽ không để cho bọn họ tới quấy rối em nữa. Nếu như em không muốn nhận thức người anh trai là anh nữa, anh cũng sẽ tôn trọng ý nghĩ của em… Tiểu Tiến, xin lỗi.” Nói xong đứng yên tại chỗ hai giây, thấy Thời Tiến không đáp lời nào, khom lưng cầm lấy áo khoác đắp trên ghế, quay người rời khỏi.

Thời Tiến chờ hắn rời đi mới nhấc mắt nhìn về phía cửa phòng bệnh, tâm tình phức tạp ngẩn người một hồi, một lúc lâu sau hoàn hồn, thở dài một hơi ngồi phịch ở trên ghế, kéo chăn trùm lên mặt mình.

Tiểu Tử có chút lo lắng, kêu: “Tiến Tiến…”

“Tôi không sao.” Thời Tiến mở miệng, âm thanh rầu rĩ, “Kỳ thực nói cho cùng, tôi cũng chỉ là một người ngoài mơ mơ hồ hồ xông vào mà thôi, tôi căn bản không có lập trường đi đánh giá gì về những gút mắc này của nhà họ Thời… Tiểu Tử, tôi cảm thấy tôi đã bỏ sót rất nhiều thứ, tôi có phải là quá mức lưu ý thanh tiến độ?”

“Không đâu.” Tiểu Tử trả lời, thấy cậu suy sút như vậy, không nhịn được mà cũng tự trách, nói, “Xin lỗi Tiến Tiến, là tui kéo cậu vào thế giới này.”

Thời Tiến lắc lắc đầu không lên tiếng, nhắm mắt lại hồi tưởng tất cả mọi chuyện trải qua từ khi trọng sinh tới nay, nặng nề thở dài.

Một lát sau Quẻ Nhị đẩy cửa đi vào, thay thế Thời Vĩ Sùng trông coi Thời Tiến.

Thời Tiến hàn huyên vài câu với hắn, thế mới biết chính mình đang ở một bệnh viện quân khu nào đó của thành phố Dung, mà Liêm Quân và những người khác sở dĩ đến bây giờ vẫn không đến thăm cậu, là bởi vì Liêm Quân cũng ngã bệnh, những người khác đang ở bên chỗ Liêm Quân hỗ trợ.

Thời Tiến nghe vậy cau mày, định đứng dậy xuống giường, vội hỏi: “Anh ấy thế nào rồi? Tôi đi xem anh ấy một chút.”

“Xem cái gì, Quân thiếu đã ngủ, anh ấy chỉ là cảm nhẹ cùng nghỉ ngơi không đủ mà thôi, truyền chút nước, ngủ một giấc là tốt rồi.” Quẻ Nhị ấn cậu về chỗ cũ, vỗ trán cậu một chút, than thở, “Cậu nói cậu, bị thương liền thành thật một chút, ngại năm nay bị dằn vặt chưa đủ sao, nhanh khỏe lên đi, bằng không Quân thiếu không biết còn phải lo lắng thế nào nữa.”

Thời Tiến nhíu mày nằm xuống, tâm lý sâu sắc nhận thức được sai lầm của mình, mặt mày toàn bộ ỉu xìu, nói: “Sau này tôi không xúc động làm loạn như vậy nữa, xin lỗi.”

Quẻ Nhị thấy cậu như vậy, không đành lòng thuyết giáo cậu thêm nữa, an ủi: “Được, đừng nghĩ lung tung, kỳ thực ngày đó cũng nhờ có cậu, bằng không bên phía chúng ta nhất định sẽ có nhân viên tổn thương, lúc đó mặc dù Quẻ Nhất cố ý dừng xe ở góc có thể tránh được phần lớn công kích của tay súng bắn tỉa, nhưng trên đường còn có những người khác, chỉ cần đối phương nổ súng, ngộ thương là tuyệt đối không có cách nào tránh khỏi.”

“Anh không cần an ủi tôi.” Thời Tiến thở dài, mở to mắt nhìn trần nhà trắng toát, đột nhiên hỏi, “Quẻ Nhị, tôi có phải là quá mức xử trí theo cảm tính?”

Quẻ Nhị bất đắc dĩ, trùm chăn lên mặt cậu, nói: “Đã bảo chớ nghĩ lung tung, cậu như vầy rất tốt… Nghỉ ngơi đi, dưỡng tốt thân thể sớm một chút, rồi chúng ta tới đảo đào cua đi.”

Thời Tiến bị hắn làm cho không đa sầu đa cảm nổi, cách chăn cọ hắn một chút, nhắm hai mắt lại.

Ngày hôm sau, Thời Tiến không nhìn thấy Thời Vĩ Sùng thêm lần nào nữa.

Theo lời Quẻ Nhất nói thì Thời Vĩ Sùng kỳ thực vẫn ở bệnh viện, còn có thể mỗi ngày tới chỗ bác sĩ hỏi han tình huống thân thể của cậu, thậm chí Lê Cửu Tranh cũng ở, hai người chỉ là không vào phòng bệnh này.

Thời Tiến nghĩ tới cái đống dây dưa lằng nhằng trong nội dung vở kịch, liếc mắt nhìn thanh tiến độ đã hạ xuống 500, cũng không chủ động đi tìm bọn họ.

Thân thể Liêm Quân vào ngày thứ hai tốt lên một chút, sau đó liền đến phòng bệnh thăm Thời Tiến, khí sắc nhìn vẫn ổn, nhưng một chút thịt bồi bổ được trong khoảng thời gian này ở trên mặt đã triệt để mất sạch, Thời Tiến nhìn mà tan nát hết cõi lòng.

Sợ Liêm Quân ở lâu trong bệnh viện bị nhiễm bệnh khí, Thời Tiến bắt đầu tích cực phối hợp trị liệu, không quá một tuần liền có thể nhảy nhót tưng bừng, sau đó la hét muốn xuất viện.

Nhưng Liêm Quân vẫn cưỡng chế cậu nằm viện đủ bảy ngày, xác định không thành vấn đề mới cho cậu xuất viện, trên đường về sợ vết thương của Thời Tiến không chịu nổi, còn bỏ qua máy bay thuận tiện và nhanh chóng, mà chuẩn bị một chiếc xe nhà, định lái xe về thành phố B.

Vào buổi sáng khởi hành, Thời Tiến mua một đống sủi cảo nem rán, nhờ người gửi tới bệnh viện tư nhân của Lê Cửu Tranh, xem như là hoàn thành cam kết trước đó của mình.

Buổi chiều, mọi người lên xe nhà tại cửa bệnh viện, Thời Tiến buồn bực ngán ngẩm nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt quét qua lại nhìn thấy Thời Vĩ Sùng và Lê Cửu Tranh đứng song song trước cửa hàng hoa quả ở phố đối diện, cùng nhìn sang bên này.

Cậu ngẩn người, do dự một chút, cuối cùng giơ tay vẫy vẫy với bọn họ, dùng khẩu hình nói tiếng tạm biệt, sau đó kéo màn xe lên.

Kỳ thực cậu đã sớm nghĩ rõ ràng, cậu không phải nguyên chủ, cần gì phải dính líu vào tình anh em thật giả này, cậu giãy dụa lăn lộn tại thế giới này, chỉ cầu có thể sống an ổn, thanh trừ thanh tiến độ mà thôi, nếu hiện tại đã xác định là năm anh em nhà họ Thời đại khái không phải người chân chính có sát ý đối với nguyên chủ, hay chính là đối với cậu, cậu không cần tiếp tục để ý một số tình cảm là thực hay giả nhiều hơn, những nhân tố sinh tồn vụn vặt tranh thủ được này mất thì mất, dù sao bên cạnh đã có sẵn ngay một cái đùi vàng lớn.

Nghĩ vậy, cậu liền dời tầm mắt sang Liêm Quân đang đọc sách ở đối diện, đưa tay đè xuống trang sách anh đang đọc, lấy máy tính bảng ra, nói: “Quân thiếu, chúng ta đi xoa một trận đi, nếu như tôi thắng, thì anh giúp tôi điều tra mấy thứ có được hay không?”

Liêm Quân nhìn cái tay cậu vươn qua, tầm mắt đảo qua dấu lỗ kim trên mu bàn tay, để văn kiện xuống giương mắt nhìn cậu, hỏi: “Nếu như cậu thua thì sao?”

Thời Tiến cười đến mặt mày cong cong, mơ hồ mang theo điểm đáng khinh: “Vậy thì mỗi ngày tôi sẻ giúp anh xoa bóp, tôi nói anh hay, tay nghề xoa bóp của tôi đây chính là cấp bậc đại sư, người bình thường không hưởng thụ được!”

Đại sư chân chính Tiểu Tử: “Hừ.”

Liêm Quân nhìn cậu vài giây, sau đó thật sự buông sách xuống, nói: “Được thôi.”

Thời Tiến đắc ý, ân cần cầm một chiếc máy tính bảng ra, mở phần mềm mạt chược, nhét vào trong tay anh.

Đọc đầy đủ truyện chữ Thanh Tiến Độ Sinh Tồn, truyện full Thanh Tiến Độ Sinh Tồn thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thanh Tiến Độ Sinh Tồn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.