Dịch: Trâu Lười
Gần tới trưa, xe ngựa dừng lại ở một trạm dịch nhỏ.
Triệu Yến Bình cất túi quần áo ở trong xe, hắn chỉ cầm 3 cái túi bánh bao xuống. Thấy tri huyện đại nhân đã đứng ở ngoài xe, Triệu Yến Bình cũng không tiện ôm A Kiều xuống nên đành quy củ lấy ghế để chân ra.
“Đi vào ăn cơm đi, nghỉ 30 phút rồi xuất phát tiếp.” Tạ Sính an bài, người có 3 chuyện gấp, đi nửa ngày đường, tất cả mọi người đều phải đi giải quyết nỗi buồn.
Trạm dịch bình thường đều để cho quan binh truyền tin cho triều dình dùng nên chỗ dừng chân đều đơn sơ, đồ ăn cũng đựng trong nồi lớn. Triệu Yến Bình tới một lần, ngay cả người thô lỗ như hắn còn thấy cơm ở đây khó nuốt xuống thì huống chi là Tạ Sính và A Kiều.
Triệu Yến Bình đưa 6 cái bánh báo cho nhà bếp ở trạm dịch hâm nóng rồi bê cùng đồ ăn khác lên.
Tạ Sính tự đi vệ sinh.
Triệu Yến Bình hỏi A Kiều: “Em có muốn đi hay không?”
A Kiều thẹn thùng gật đầu, nhưng cô không phải thuộc chỗ này, cô hơi sợ nên không dám đi lung tung một mình.
Nhìn gương mặt của cô, Triệu Yến Bình cũng không yên lòng, hắn ra hiệu A Kiều đi theo hắn.
Trên đường đi gặp mấy người phục vụ, gần như đều là nam. Bởi vì có Triệu Yến Bình ở đây nên bọn họ không dám thẳng vào A Kiều, chờ hai người di qua, mấy tên phục vụ đều nhìn chằm chằm bóng lưng của A Kiều. Cái eo thon nhỏ chậm rãi đung đưa, gương mặt và cái cổ trắng mịn lộ ra bên ngoài, trong đầu bọn hắn không biết nghĩ đến đâu rồi.
Đến nơi, Triệu Yến Bình kiểm tra xung quanh một lượt, xác định không có người ẩn nấp thì mới để A Kiều đi vào, hắn đứng ở ngoài trông coi.
A Kiều chưa từng yên tâm như lúc này.
Hai người đều đi vệ sinh xong rồi chỗ rửa tay, sau đó đến phòng chính tụ hợp với Tạ Sính.
“Ngồi cùng nhau đi, ra ngoài không cần chú trọng nghi thức xã giao đâu.”
Tạ Sính mỉm cười nói với hai người.
A Kiều nhìn quan gia.
Triệu Yến Bình nói: “Chúng tôi vẫn nên ngồi cùng Thuận Ca Nhi đi.” Hắn nói xong liền ngồi xuống bàn của Thuận Ca Nhi.
Tạ Sính lắc đầu, không miễn cưỡng nữa.
Phòng bếp nhanh chóng bê rượu và đồ ăn lên, sáu cái bánh bao to nên chia làm 2 đĩa riêng, mỗi đĩa một bàn.
Bánh bao thịt trắng trắng mập mập tỏa ra mùi thơm, Thuận Ca Nhi thấy liền nuốt nước bọt.
Một mình Tạ Sính sao ăn hết 3 cái được, hắn bảo Triệu Yến Bình cầm một cái qua.
Một mình Triệu Yến Bình có thể ăn 3 cái, nhưng thấy Thuận Ca Nhi thèm như vậy, hắn chỉ gắp hai cái vào trong bát mình, hai cái còn lại chia cho A Kiều và Thuận Ca Nhi.
“Cảm ơn quan gia Triệu!” Thuận Ca Nhi cười cong mắt, hắn không khách khí ăn luôn.
A Kiều biết quan gia ăn được nhiều, cô sợ hắn ăn không đủ no nên gắp bánh bao vào trong bát của hắn: “Em ăn cơm được rồi, quan gia ăn cái này đi.”
Thuận Ca Nhi vừa ăn bánh báo vừa nhìn đi nhìn lại hai người, ai nói chuyện thì hắn nhìn người đó. Từ nhỏ hắn đã đi theo bên người Tạ Sính, Tạ Sính thấy bao nhiêu mỹ nhân thì hắn cũng thấy gần hết từng đó nên cũng không thất lễ trước mặt A Kiều.
Triệu Yến Bình không nhìn cô mà nhìn chằm chằm canh và đĩa rau ở giữa bàn nói: “Em ăn đi, không ăn hết thì để lại.”
Giọng nói của hắn rất mạnh, lúc nói chuyện làm người khác cảm thấy hắn đang dạy dỗ mình.
A Kiều cúi đầu im lặng ăn cơm.
Thuận Ca Nhi nói đùa: “Chị dâu nhỏ không thích ăn bánh bao thì cho tôi đi, tôi thích ăn.”
A Kiều mới không muốn cho hắn đâu, cô cúi đầu xuống thấp hơn, hai cái tai phiếm hồng.
Triệu Yến Bình nhàn nhạt nhìn thoáng qua Thuận Ca Nhi.
Thuận Ca Nhi chậc chậc nói: “Được rồi, tôi vẫn nên ngồi cùng đại nhân thôi, không quấy rầy quan gia Triệu và chị dâu nhỏ ân ái nữa.”
Thuận Ca Nhi nói xong liền bê bát đũa sang bàn Tạ Sính ngồi.
Tạ Sính cười không nói gì.
Mặt A Kiều ửng hồng, sớm biết sẽ bị chọc như này thì cô đã không nhiều chuyện rồi.
Ăn một cái bánh bao to, A Kiều no căng bụng rồi nên không động vào đồ ăn ở trạm dịch nữa.
Bốn giải quyết cái bụng xong thì tiếp tục lên đường.
Cả đường đi xe ngựa xóc nảy, buổi trưa ánh nắng ấm áp, ngồi trong xe cũng thấy thoải mái, A Kiều dùng tay áo che mặt lén ngáp một cái, cô buồn ngủ rồi.
Triệu Yến Bình thấy thì đột nhiên khom người rời khỏi ghế chính rồi bảo cô qua đó nằm. Ghế chính trong xe dài tầm 6 thước, thân hình A Kiều nhỏ nhắn xinh xắn chỉ cần co chân lại là nằm được. Triệu Yến Bình cao 9 thước muốn nằm cũng không nằm được.
(Trâu định đổi ra mét nhưng đổi ra thì thấy sai sai, vì 9 thước đổi ra cũng gần 3m rồi, sao nam chính cao đến mức đấy được. Nên Trâu vẫn giữ nguyên đơn vị thước cho dễ.)
Quan gia không ngủ, sao A Kiều có thể không biết xấu hổ mà ngủ chứ, do đó hắn nói thế nào cô cũng không chịu.
Đột nhiên Triệu Yến Bình nắm bả vai cô rồi xách cô như xách một con gà lên ghế chính. Sau đó hắn ngồi ở ghế bên, hai tay khoanh lại rồi nhắm mắt, dáng vẻ không muốn nói nhiều.
Quan gia quan tâm cô như thế, ánh mắt của A Kiều tràn đầy ý cưới, cô nhẹ nhàng đặt túi quần áo ở phía đầu gần chỗ quan gia rồi cởi giày thêu nằm hướng vào bên trong. Hai chân cô chụm lại cong lên, cái mông tự nhiên dịch về sau, chiều rộng của ghế rất nhỏ, không chú ý liền ngã lăn xuống dưới.
Triệu Yến Bình mở mắt ra, hắn thấy tư thế nằm của cô thì cố ý tách hai chân ra, đầu gối trái chống đầu ghế dài, nếu cô xoay người sẽ chạm vào hắn trước.
Về sau Triệu Yến Bình cũng ngủ thiếp đi.
Đường đi dần dần bằng phẳng, không xóc nảy mạnh như lúc đầu nữa. Lần đầu tiên A Kiều đi xa nhà, buổi sáng còn ngồi nửa ngày nên lúc này vừa nằm xuống, mặc kệ ghế dài không rộng rãi, dễ chịu như giường ở nhà thì cô cũng ngủ rất ngoan, không có xoay ngang xoay ngửa.
Đọc đầy đủ truyện chữ Thiếu Nữ Xinh Đẹp Chốn Khuê Phòng, truyện full Thiếu Nữ Xinh Đẹp Chốn Khuê Phòng thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thiếu Nữ Xinh Đẹp Chốn Khuê Phòng