Cuối cùng Ngạc quốc công và Nam Cung Hoài cũng bình tĩnh trở lại, Tiêu Thiên Dạ âm thầm lau mồ hôi, quyết định cáo từ Nam Cung Hoài, "Trong phủ còn có chuyện quan trọng, không dám quấy rầy phủ Sở quốc công nữa. Bổn vương cáo từ." Nam Cung Hoài cũng không rảnh giữ hắn lại, gật đầu nói: "Không tiễn."
Tuy rằng cơn giận của Ngạc quốc công vẫn còn chưa tiêu hết, nhưng mà Tiêu Thiên Dạ cũng đã rời đi, nên cho dù bọn họ có ở lại đây thì cũng không thể làm được gì. Vì với tính cách của Nam Cung Hoài thì đừng nghĩ tới việc khiến hắn nhả ra mấy lời hứa hẹn gì đó, còn không bằng nhanh chóng trở về thương lượng chuyện sau này với nữ nhi. Nghĩ đến đây, Ngạc quốc công lập tức nộ khí đằng đằng, phất áo rời đi cùng nhi tử.
Thấy khách nhân đều đã trở về, Vệ Quân Mạch hơi gật đầu với Nam Cung Mặc, cũng thập phần thức thời mà cáo từ. Nam Cung Hoài vừa bị Vệ Quân Mạch thấy được chuyện xấu của nhà mình, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn. Mặc dù biết Vệ Quân Mạch không làm sai chuyện gì, nhưng đến cùng vẫn có chút không hài lòng, cũng không muốn giữ hắn lại nên liền bảo Nam Cung Mặc tự mình tiễn hắn ra cửa.
Nam Cung Mặc tiễn Vệ Quân Mạch ra ngoài, vừa mới tới cửa, có chút tò mò hỏi: "Tại sao ngươi lại đột nhiên hảo tâm giúp đỡ Tiêu Thiên Dạ?" Đương nhiên nàng vẫn nhớ rõ, lúc chiều người nào đó còn tỏ vẻ nhìn Tiêu Thiên Dạ không vừa mắt. Mày kiếm của Vệ Quân Mạch khẽ nhếch, trái lại gương mặt vẫn bình tĩnh như cũ, "Ta giúp hắn lúc nào?"
Nam Cung Mặc cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng phải thừa nhận, "Ngươi không có giúp hắn."
Nếu cẩn thận suy nghĩ, Vệ Quân Mạch đâu có giúp đỡ Tiêu Thiên Dạ? Bị hắn nhắc nhở như vậy, nguyên bản chuyện này còn có thể tự mình lén lút giải quyết thì bây giờ đã lập tức chọc đến thái tử điện hạ rồi. Đây rõ ràng là không ngại ngồi xem náo nhiệt. Thái tử điện hạ là thân phụ của Tiêu Thiên Dạ, tất nhiên là sẽ đứng về phía hắn ta. Nhưng mà đừng quên, thái tử điện hạ cũng không chỉ có một mình Tiêu Thiên Dạ là nhi tử, một khi thái tử đã biết chuyện, vậy những người khác làm sao có thể không biết? Dù sao, vô luận có thế nào thì đến cuối cùng Nam Cung Thù cũng sẽ phải vào phủ Việt quận vương, chỉ khác là thanh danh trước khi vào phủ có lẽ sẽ xấu hơn một chút thôi a?
Nguyên bản Vệ Quân Mạch cũng không định đối phó Nam Cung Thù như vậy, một khi Nam Cung Mặc vẫn còn là đại tiểu thư của phủ Sở quốc công thì thanh danh của Nam Cung Thù vẫn sẽ có ảnh hưởng tới nàng. Chỉ là hôm nay ở Đại Quang Minh tự, Nam Cung Mặc đã nói cho hắn biết, nàng không hề để ý đến mấy thứ hư danh này. Đã như vậy, đương nhiên Vệ Quân Mạch cũng không cần phải hạ thủ lưu tình với Nam Cung Thù.
"Tiêu Thiên Dạ lại trêu chọc ngươi lúc nào rồi a?" Nam Cung Mặc hỏi. Đúng là nàng không hề nghĩ ra Tiêu Thiên Dạ đã trêu chọc Vệ Quân Mạch khi nào mà có thể khiến Vệ Quân Mạch ghét bỏ hắn như vậy. Là vì Tiêu Thiên Dạ hay qua lại với Vệ Quân Trạch? Hay là bởi vì khi còn bé Tiêu Thiên Dạ đã từng đắc tội với Vệ Quân Mạch? Tóm lại là bất kể vì lý do gì, trêu chọc một tên bề ngoài lạnh lùng vô tình nhưng trên thực tế lại phúc hắc thù dai này thì con đường phía trước Tiêu Thiên Dạ nhấp nhô chính là điều đương nhiên.
Vệ Quân Mạch nhìn thiếu nữ trước mắt thật sâu, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của nàng, nói khẽ: "Hắn không có đắc tội ta, là ta nhìn hắn không vừa mắt."
"..." Nam Cung Mặc chỉ cảm thấy một đầu mồ hôi lạnh, nhìn không vừa mắt, đây đúng là một lý do tốt a.
Tiễn Vệ Quân Mạch xong, Nam Cung Mặc lại quay về đại sảnh, mới vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng mắng mỏ giận dữ của Nam Cung Hoài, "Nghiệt nữ! Còn không quỳ xuống cho ta!"
Nhíu mày, bước vào đại sảnh, quả nhiên thấy Nam Cung Thù đang quỳ rạp xuống đất. Cũng không biết là do Nam Cung Hoài vừa mới sai người mang nàng tới đây, hay là do Nam Cung Huy vẫn chưa hề đưa nàng đi xa. Nhìn thấy Nam Cung Mặc tiến vào, nộ khí trên mặt của Nam Cung Hoài mới hơi trì hoãn lại, hỏi: "Vệ thế tử trở về rồi?"
Nam Cung Mặc gật đầu, Nam Cung Hoài khẽ thở dài, liếc nhìn trưởng nữ của mình một cái, lại quay sang nhìn thứ nữ đang quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt, trong lòng cảm thấy vô cùng thất bại cùng bất đắc dĩ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Từ nhỏ Mặc nhi mất mẹ, không có người dạy bảo nhưng hôm nay lại có thể trổ mã xinh đẹp đoan trang, cử chỉ có độ. Ngược lại là thứ nữ từ nhỏ được hắn nâng niu trong lòng bàn tay này, tại sao khi trưởng thành lại có đức hạnh như vậy? Chẳng lẽ đều là do mẫu thân giáo dục sao?
Nhìn Trịnh thị lau nước mắt ngồi ở một bên, đôi mắt của Nam Cung Hoài liền trầm xuống.
"Phụ thân... Thù nhi van người, người hãy giúp Thù nhi a." Nam Cung Thù buồn bã cầu xin.
"Giúp ngươi?" Nam Cung Hoài cười lạnh, "Ta phải giúp ngươi thế nào đây? Giúp ngươi vào phủ Việt quận vương làm thị thiếp? Lúc trước ta đã phân phó ngươi thế nào? Ngươi lại phải vội vã như vậy? Mẫu thân ngươi chưa từng dạy ngươi biết thế nào là liêm sỉ sao?! Hôm nay Nguyên Xuân đến đây, chỉ vào mặt ta mà chửi ầm lên, giẫm toàn bộ thể diện của phủ Sở quốc công xuống dưới lòng bàn chân, ngươi bảo ta phải giúp ngươi thế nào hả?"
"Lão gia?" Thân thể Trịnh thị lung lay, ai oán mà nhìn qua Nam Cung Hoài. Nam Cung Hoài hừ lạnh một tiếng, nói: "Đều là ngươi dạy nữ nhi tốt! Thật sự rất tốt!"
Trịnh thị nuốt cơn đau đớn trong lòng xuống, nói: "Lão gia, chuyện cũng đã xảy ra rồi... Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải để Thù nhi đi làm thị thiếp như lời Ngạc quốc công nói sao?"
"Hắn tính rất giỏi!" Nam Cung Hoài nói: "Ta đã nói rồi, cùng lắm thì phủ Sở quốc công sẽ nuôi nàng cả đời!"
"Lão gia?!"
"Phụ thân?!"
Giờ phút này Nam Cung Hoài không còn lấy nửa điểm yêu thương đối với nữ nhi đã làm mình mất hết mặt mũi này, lạnh lùng phân phó, nói: "Cấm túc ở nhà, không cho phép xuất phủ, chỉ là lúc trước ngươi dám coi lời ta nói là gió thổi bên tai, lại còn làm ra chuyện hữu nhục môn phong* như vậy, vì thế nếu không phạt ngươi thì ngươi sẽ lại nghĩ lời của ta là vui đùa. Người tới, mang gia pháp."
(*Hữu nhục môn phong: Làm nhục thanh danh gia tộc.)
"Lão gia tha mạng a!" Trịnh thị lập tức thay đổi sắc mặt, Nam Cung Hoài xuất thân võ tướng, gia pháp đương nhiên sẽ không có lấy nửa điểm ôn nhu. Bình thường nam tử cũng chưa chắc có thể chịu được, huống chi Thù nhi lại chỉ là một cô nương gia. Hai huynh đệ Nam Cung Tự đứng ở bên cạnh cũng có chút biến sắc, chẳng qua là thần sắc của Nam Cung Tự vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng còn Nam Cung Huy thì lại không thể nào nhịn được, lập tức nhích người lại gần Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc có chút kỳ quái nhìn hắn.
"Phụ thân... Đừng... Đừng, Thù nhi sai rồi!" Nam Cung Thù cũng bị doạ không nhẹ, cả người co rúm lại, nấp vào trong ngực Trịnh thị. Thấy Nam Cung Hoài vẫn bất vi sở động (không có động tĩnh), Trịnh thị bối rối nhìn mấy người đang đứng trong đại sảnh, "Đại công tử... Nhị công tử, van các ngươi hãy cầu tình thay Thù nhi. Nàng chỉ là một cô nương gia, làm sao có thể chịu đựng được?"
Ánh mắt của Nam Cung Huy hơi chớp lên, không biết vừa nghĩ tới điều gì, lại lập tức cúi đầu xuống. Nam Cung Tự nhìn Nam Cung Hoài, trầm giọng nói: "Mẫu thân yên tâm, phụ thân sẽ tự biết có chừng mực."
Trịnh thị đang chăm chú nắm lấy bàn tay của Nam Cung Thù, nghe xong lời nói của Nam Cung Tự, trong lòng liền phát lạnh. Nam Cung Tự vẫn cung kính gọi nàng là mẫu thân như trước, nhưng mà bình sinh lần đầu tiên, Trịnh thị bắt đầu hoài nghi đến cùng thì tiếng mẫu thân này có ý nghĩa gì với Nam Cung Tự? Ngay cả Nam Cung Huy, nàng vẫn có thể thấy được sự thương cảm cùng dao động chợt loé lên trong mắt của hắn, nhưng mà Nam Cung Tự...
"Thù nhi phạm phải tội như vậy, bị đánh là xứng đáng, nếu không thì phải phạt làm sao mới không đi ngược với gia phong*? Truyền đi, cũng sẽ chỉ khiến người đời chế nhạo phủ Sở quốc công ta." Nam Cung Tự chậm rãi nói.
(*Gia phong: Thói quen, nề nếp trong gia tộc.)
Nam Cung Hoài gật đầu, trầm giọng nói: "Tự nhi nói không sai, kể từ bây giờ ai cũng không được cầu tình cho nàng."
"Không..." Nhìn hạ nhân cầm một cây côn không biết làm bằng vật liệu gì, to bằng hai đầu ngón tay, dài chừng ba xích* đi đến, mặt mày Nam Cung Thù càng trở nên tái nhợt, khẩn cầu mà nhìn Nam Cung Mặc đang ngồi ở bên cạnh, "Đại tỷ, cứu mạng a... Đại tỷ, van cầu tỷ, cứu cứu ta. Ô ô... Ta sẽ bị phụ thân đánh chết mất."
(*Ba xích: Dài khoảng 1m)
Đôi mắt của Nam Cung Mặc hơi cụp xuống, bình tĩnh kéo tay của Nam Cung Thù ra, thản nhiên nói: "Nhị muội, lần này là ngươi làm sai. Ngươi yên tâm, hổ phụ còn không ăn thịt con, huống chi là phụ thân, người nhất định sẽ không đả thương ngươi đâu a."
"Đừng... Ta biết lúc trước là ta không đúng, ta sai rồi. Van cầu tỷ xin tha giúp ta, ô ô." Nam Cung Thù khẩn cầu nói.
Nam Cung Mặc mãnh liệt ngẩng đầu, chỉ là khuôn mặt lại tràn đầy nộ khí, cắn răng nói: "Ngươi làm ra loại chuyện này còn muốn ta xin tha thay ngươi? Vậy lúc ngươi quyết định làm nó thì đã từng nghĩ tới vị đại tỷ này cùng các tỷ muội còn chưa xuất giá trong gia tộc chúng ta hay chưa? Chuyện ngày hôm nay, ngươi cho rằng bên ngoài sẽ không biết gì hay sao? Chỉ sợ... Chỉ sợ Việt quận vương vì bức phụ thân, chẳng những sẽ không che lấp được gì mà còn có thể càng đổ thêm dầu vào lửa. Đến lúc đó... Thanh danh của biết bao nhiêu tỷ muội trong gia tộc chúng ta đều sẽ bị ngươi hủy hoại? Ta... Còn ta nữa, có phải là ngươi thấy ta gả vào phủ Tĩnh Giang quận vương còn chưa đủ thảm, cho nên mới muốn hại ta như vậy phải không?"
Hơi liếc mắt, lại thấy thần sắc trên mặt của Nam Cung Hoài biến đổi liên tục, trong lòng Nam Cung Mặc cười lạnh. Mặc dù Nam Cung Mặc không thích diễn trò trước mặt mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ không diễn kịch. Nam Cung đại tiểu thư chẳng những tinh thông dạng dạng xướng, niệm, tố, đả*, tiện tay trở thành thanh y hoa đán*, mà ngay cả thủy tụ cũng có thể múa đến mây trôi nước chảy.
(*Xướng, niệm, tố, đả: Hình thức nghệ thuật biểu diễn Kinh Kịch – Hí kịch Trung Quốc, gồm: Xướng: hát; Niệm: nói; Tố: điệu bộ và Đả: võ thuật. | *Thanh y hoa đán: Thanh y là tên gọi chung cho các nhân vật chính trong loại hình đán (thuộc Kinh kịch), các nhân vật thường có tính cách yểu điệu, trang nhã như tiểu thư hay quý phu nhân. Khi biểu diễn thường sẽ mặc áo xanh (thanh y), vai diễn thiên về hát, lời thoại theo vần điệu, còn Hoa đán là các vai nữ trẻ trung, độ tuổi thanh niên có tính cách hoạt bát, xởi lởi hoặc phóng đãng. – Nguồn sưu tầm.)
Nam Cung Huy đột nhiên nhớ tới chuyện muội tử nhà mình còn có mấy tháng nữa đã phải xuất giá rồi, hôm nay lại xuất hiện loại chuyện này, ai biết công chúa Trường Bình có thể có ý kiến gì với muội muội hay không? Trong lòng lập tức ném vài phần đồng tình trước đó với Nam Cung Thù lên tận lên chín tầng mây.
"Mặc nhi, ngươi đừng đau lòng, hôm nay Vệ thế tử cũng ở đây, chắc hẳn hắn phải biết rõ những chuyện này đều không liên quan đến ngươi, công chúa Trường Bình cùng phủ Tĩnh Giang quận vương sẽ không làm khó ngươi đâu."
Nam Cung Mặc có chút thất lạc, khẽ lắc đầu, "Loại chuyện này... Làm sao có thể nói là không liên quan thì sẽ không liên quan được. Ta thì còn tốt... Mặc kệ tương lai thế nào, hoàng thượng cũng đã chỉ hôn rồi, chẳng qua là mấy vị đường muội trong gia tộc..." Nếu nàng lo lắng cho thanh danh của mình thì hôm nay đã không tính toán phơi bày ra một màn xấu hổ này của Nam Cung Thù rồi.
Nam Cung Hoài âm trầm nói: "Đánh hai mươi gậy thật mạnh cho ta!"
"Vâng, lão gia..." Một vị ma ma già cường tráng đứng chờ dụng hình ở bên cạnh lập tức tiến lên, một trái một phải ghìm Nam Cung Thù xuống đất. Nam Cung Hoài đã tức giận rồi thì ai cũng không thể ngăn cản được. Một ma ma khác nhanh chóng giơ côn lên, đánh vào thắt lưng Nam Cung Thù.
"A?!" Nam Cung Thù đau đến mức phải hét ầm lên, nước mắt nước mũi lập tức bay tứ tung, "Phụ thân! Thù nhi sai rồi... Van người tha cho Thù nhi a."
Bốp! Bốp!
"Đừng, lão gia, đừng đánh Thù nhi mà. Đều là thiếp thân sai!" Trịnh thị rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, lập tức nhào tới chắn ở trước mặt Nam Cung Thù. Ma ma dụng hình có chút khó xử nhìn qua Nam Cung Hoài, Nam Cung Hoài không kiên nhẫn, nói: "Kéo ra, nếu không chịu đi, cứ vậy mà đánh!" Mấy nha hoàn vội vàng tiến lên, ba chân bốn cẳng mà lôi Trịnh thị ra, đại sảnh lại lập tức vang lên tiếng đánh gậy cùng tiếng kêu rên của Nam Cung Thù.
Hai mươi gậy nói nặng cũng không nặng, mà nói nhẹ cũng không nhẹ. Nếu đánh liên tục, tuy rằng phải chịu đau đớn nhất thời nhưng về sau lại đỡ hơn rất nhiều. Nhưng mà gia pháp kỳ thực lại thiên về phần tra tấn tinh thần của con người, mỗi lần đánh xuống một gậy thì lại ngừng lại, nhưng chỉ trì hoãn có một chút thì đã đánh tiếp rồi. Như vậy, sẽ chỉ làm người đó cảm thấy càng ngày càng đau nhức, hơn nữa trước khi mỗi một bản tử rơi xuống thì đều sẽ sinh ra sự sợ hãi, khiến đau đớn phóng đại lên gấp mấy lần.
"Ô ô... Phụ thân, cầu người tha cho ta..." Qua vài chục bản tử, Nam Cung Thù cũng đã sớm đau đến không bò dậy nổi. Trong cơn đau đớn, hoảng hốt chứng kiến Nam Cung Mặc mỉm cười trào phúng nhìn mình, Nam Cung Thù mãnh liệt mở to hai mắt, lại thấy Nam Cung Mặc đã bình tĩnh nhìn mình.
"Ngươi... Tiện nhân!" Nam Cung Thù không nhịn được liền thét to: "Nam Cung Mặc, ngươi là đồ tiện nhân... Đều là ngươi..."
"Láo xược!" Nam Cung Hoài giận tím mặt, âm thanh lạnh lùng, nói: "Đánh thêm mười gậy nữa! Dạy nàng biết thế nào là tôn kính trưởng tỷ!"
"Lão gia..." Nhìn bộ dạng nữ nhi đau đến phát run, Trịnh thị khổ sở khóc than trên mặt đất.
"Ô ô... Lão gia, đều là thiếp thân dạy bảo vô phương, cầu lão gia phạt thiếp thân a." Trịnh thị thút thít nỉ non nói.
Nam Cung Hoài vẫn không nói gì, Nam Cung Mặc lại hơi chau mi, thản nhiên nói: "Phụ thân, như vậy đủ rồi."
Nam Cung Hoài nhìn về phía nàng, nhướng mày nói: "Ngươi xin tha cho nàng?"
"Trong thiên hạ này, đáng thương nhất vẫn là tấm lòng của phụ mẫu, mẫu thân của ta tuy rằng đã mất sớm, nhưng mà nếu như người phải quỳ ở chỗ này ngày hôm nay chính là ta, mẫu thân nhất định cũng sẽ tình nguyện chịu phạt thay ta. Bây giờ có lẽ nhị muội cũng đã biết sai rồi." Nếu đánh tiếp thì nàng ta nhất định sẽ ngất xỉu, mà Nam Cung Thù đã ngất rồi thì Nam Cung Hoài chắc chắn cũng sẽ không đến mức đi cứu tỉnh nàng dậy rồi lại đánh tiếp. Cầu tình một chút cũng đâu có thiệt thòi gì a?
Nam Cung Hoài trầm mặc một chút, đáy mắt hiện lên một tia áy náy. Phất tay bảo ma ma dụng hình dừng tay, Nam Cung Thù ai oán một tiếng, mí mắt khẽ đảo liền ngất đi. Nhìn Nam Cung Thù đang hôn mê trên mặt đất, đáy lòng Nam Cung Mặc gợi lên một tia sung sướng: Nha, bị đánh hơn chục cái cũng coi như là không phụ lòng nàng diễn một vở "Tỷ muội" tình thâm rồi a? Một nụ cười chợt lóe mà có thể đổi thêm mười gậy cho Nam Cung Thù, nụ cười của nàng quả thật là rất đáng tiền.
"Dẫn đi, mời đại phu đến xem. Sau khi tỉnh lại mang nàng đến từ đường sám hối."
Từ đường âm lãnh, Thù nhi còn bị thương nặng như vậy... Trịnh thị muốn nói thêm, nhưng cuối cùng lại không dám trêu chọc Nam Cung Hoài, đành phải rưng rưng đưa Nam Cung Thù trở về phòng. Sau lưng, chỉ nghe Nam Cung Hoài nói: "Tạm thời giao sự vụ trong phủ cho Lâm thị xử lý, Mặc nhi hiệp trợ." Chân Trịnh thị mềm nhũn, suýt nữa lảo đảo một cái. Quay đầu nhìn gương mặt không biểu tình của Nam Cung Hoài, trầm mặc rời đi.
"Vệ Quân Mạch là người thông hiểu đạo lý, ngươi cũng đừng lo lắng." Nam Cung Hoài nhìn Nam Cung Mặc nói.
Nam Cung Mặc trầm mặc gật đầu, "Ta đã biết."
Nam Cung Hoài phất tay, có chút mệt mỏi, nói: "Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi a, Tự nhi đến thư phòng với ta."
Trong thư phòng, hai cha con trầm mặc xa cách đứng đó, nhìn qua quả thực không giống như là cha con. Nam Cung Tự không khỏi nhớ tới Ngạc quốc công cùng Ngạc quốc công thế tử, tuy rằng bọn họ dường như không có chút khách khí nào, nhưng mà toàn bộ vui cười tức giận đều chứng tỏ sự thân cận giữa nhi tử với phụ thân.
"Việc ngày hôm nay, ngươi thấy thế nào?" Nam Cung Hoài hỏi.
Nam Cung Tự thản nhiên nói: "Thù nhi quá mức nóng lòng."
Nam Cung Hoài thở dài nói: "Đều là Trịnh thị dạy hư nàng! Ngươi nói xem... Chuyện này hôm nay liệu có ai động tay động chân hay không? Tại sao lại có thể trùng hợp bị Việt vương phi bắt gặp như vậy?"
Nam Cung Tự ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Hoài, bình tĩnh nói: "Nghe nói tam công tử của thái tử điện hạ cũng ở đó. Thái tử tựa hồ có ý định xin phong tước cho đại công tử cùng tam công tử." Một khi nhi tử của thái tử điện hạ được phong tước thì ít nhất cũng phải đến chức vị quận vương, đến lúc đó tước vị của hai nhi tử đều giống nhau, Tiêu Thiên Dạ cũng sẽ chỉ có ưu thế là trưởng tử. Tuy rằng trưởng tử tôn quý, nhưng mà, một vị là trưởng, một vị có sủng, cuối cùng ai thắng ai thua cũng chưa thể biết được.
Nam Cung Hoài lại thở dài một hơi, nói: "Đúng vậy, hiện tại chọn phe không khỏi quá sớm." Nếu không phải là do Nam Cung Thù có quan hệ với Tiêu Thiên Dạ, hắn cũng chưa chắc sẽ chọn Tiêu Thiên Dạ. Ngay cả thái tử cũng không biết có thể đăng cơ hay không, hiện tại chọn về phe của hoàng trưởng tôn, còn không bằng trực tiếp đứng ở giữa thái tử cùng các hoàng tử.
Nam Cung Tự do dự một chút, giương mắt hỏi: "Chuyện của Thù nhi, phụ thân định xử trí như thế nào?"
Nam Cung Hoài suy nghĩ một chút, nói: "Quan sát mấy hôm."
Nam Cung Tự đã hiểu, phụ thân đây là muốn quan sát biểu hiện của Việt quận vương. Chuyện đã vỡ lở, nếu Tiêu Thiên Dạ có đủ thành ý, cho dù Nam Cung gia nói không muốn gả thì cũng không thể không gả. Nhưng mà chỉ là, nếu Tiêu Thiên Dạ không có thành ý, Nam Cung Tự nghĩ phụ thân chắc chắn cũng sẽ không nỡ đưa Nam Cung Thù vào chùa thờ Phật suốt đời.
"Trở về đi, nhắc nhở Lâm thị trông coi sự vụ trong phủ mấy ngày này." Nam Cung Hoài nói.
Nam Cung Tự gật đầu, "Nhi tử cáo lui."
Rời khỏi thư phòng, thần sắc của Nam Cung Tự vẫn bình tĩnh, chậm rãi đi về phía Lệ Cần viện. Lúc đến trước cửa tiểu viện mới dừng bước lại, thấp giọng nói với người đứng phía sau: "Ngươi tự mình đi điều tra thêm, lúc nhị tiểu thư gặp chuyện thì đại tiểu thư ở đâu?"
Nam tử theo sau khẽ giật mình, nói: "Công tử, chỉ sợ chỗ công gia..." Tuy rằng Nam Cung Hoài không tỏ vẻ gì cả, nhưng mà bệnh đa nghi của công gia cũng không hề nhẹ, chỉ sợ hắn sẽ âm thầm phái người đi điều tra.
Đọc đầy đủ truyện chữ Thịnh Thế Y Phi, truyện full Thịnh Thế Y Phi thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thịnh Thế Y Phi