Cây vợt vớt cá rất nhanh được mang đến bên hồ, tôi tớ lại rời đi ai nấy làm chuyện của mình.
Tiết Thường dưới ánh mắt khó hiểu của Vân Tê mà đưa sang cho hắn một cây, trong tay mình cầm một cây, vén vạt áo ngồi xuống mép thuyền, đưa mắt tuần tra trong nước một phen, thấy dưới những phiến lá sen có đủ loại cá chép với nhiều màu sắc khác nhau đang bơi đến khoan khoái, nhướn mày cười : ” Đêm nay sẽ ăn cá chúng ta bắt được ! “
Câu cá thì ngược lại thường xuyên có, còn việc bắt cá thì cho tới bây giờ chưa thấy hắn làm. Vân Tê nghe xong cũng nổi hứng lên, vội vàng đi theo ngồi xuống bên cạnh hắn : ” Ân”.
Tiết Thường nghiêng đầu nhìn nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn khó có được thoải mái, chỉ cảm thấy đáy lòng mềm mại, xoay người lấy điểm tâm trên bàn, đưa cho hắn một miếng, cười nói : ” Chúng ta thi xem ai bắt được nhiều hơn, không được ỷ vào công phu mà khi dễ ta nha”.
Vân Tê nhận điểm tâm, vội vàng lắc đầu : ” Sẽ không”.
” Cũng không cho nhường ta”.
Vân Tê lắc lắc đầu xong lại vội vàng gật đầu : ” Ân”.
Hai người bóp điểm tâm trong tay rồi rải một ít xuống nước, từng người lấy ra tất cả thủ đoạn của mình.
Tiết Thường đặt phần đầu vợt vào trong nước, rải mấy mảnh vụn điểm tâm qua chỗ con cá chép màu đỏ tươi đang bơi gần đó, thấy cá chép bị hấp dẫn lại đây, chờ nó một hơi nuốt vào xong liền tiếp tục rải lại về phía túi lướt. Cá chép dần dần tới gần túi lưới, thậm chí những con cá gần quanh đó cũng bu lại đây.
Tiết Thường thấy con cá chép đỏ này rung đùi đắc ý mà tiến vào bẫy rập, nhanh chóng kéo vợt lên, không nghĩ tới con cá chép này lại tỉnh táo vô cùng, tung mình một cái liền vọt ra ngoài, tiếng tùm tùm vang lên, theo đó là những giọt nước không nhỏ văng lên vẩy vào vạt áo. Tiết Tường tiếc hận thở dài, quay đầu thế nhưng đã thấy Vân Tê đã ném một con cá mới bắt được vào khoang thuyền.
Vân Tê vội vàng lắc đầu : ” Ta không dùng công phu”.
Tiết Thường cười rộ lên : ” Ai nói ngươi dùng công phu đâu nè, đến đây dạy ta nào”. Nói xong liền không nháy mắt mà nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Vân Tê thấy vẻ mặt hắn giống như con nít, vẻ mặt tươi cười che giấu lệ khí khi còn ở kinh thành trước kia đã sớm không còn bóng dáng, nhịn không được trong lòng dâng lên một tia vui sướng, dường như sợ dọa đến bầy cá, thấp giọng nói : ” Cá chép rất giỏi tung mình, túi lưới không thể để vào nước quá sâu, nếu quá sâu thì thời gian kéo lên mặt nước sẽ lâu, vậy nên sẽ cho nó cơ hội để thoát thân. Vì túi lưới hiện lên rất rõ ràng trong nước nên phải luôn không nhúc nhích, lúc nhấc lên phải nhanh phải vững, làm cho nó không kịp phản ứng”.
Tiết Thường nghe được đầy hứng thú, học bộ dáng của hắn một lần nữa ngâm túi lưới vào trong nước, tiếp tục dụ dỗ các bé cá dưới nước. Biện pháp Vân Tê nói cũng giống như cách câu cá, bất quá lúc thả câu thì phải có lưỡi câu, cá một khi mắc câu sẽ không thể tránh thoát, nhưng túi lưới lại không có gì để trói buộc.
Vân Tê dù sao cũng là người luyện võ, nếu muốn thì có thể không nhúc nhích lần nào, còn Tiết Thường thì không sánh bằng, tuy vậy hắn lại thắng ở việc khống chế cảm xúc, làm thử mấy lần nín thở tĩnh khí, rốt cuộc thuận lợi vớt được một con cá lớn.
Tiết Thường rất là thoải mái, mi phi sắc vũ ném con cá béo tốt này vào trong khoang thuyền, cười ha ha. Không nghĩ tới con cá này lại mạnh quá, vung đuôi một cái, thẳng tắp từ trong khoang thuyền bay ra, lập tức liền rớt xuống boong thuyền. Tiếng cười của Tiết Thường bị ngắt ngang, thấy con cá lớn này bám riết không tha mà vung vẫy đuôi, đảo mắt liền sắp nhảy vào trong hồ, vội vàng bay qua chụp nó.
Không nghĩ tới động tác chụp cá này của hắn gây ra động tĩnh quá lớn, cá không chụp được mà còn làm cho nó nhảy vào trong hồ rồi bị văng một thân toàn là nước. Vân Tê hết hồn, không thấy rõ tình huống liền vội vàng từ bên mép thuyền đứng lên. Kết quả con thuyền nhỏ bé chật hẹp này bị động tĩnh thật lớn này của bọn hắn gây ra mà mãnh liệt chao đảo, không đợi Vân Tê có bất kì động tác gì tiếp theo thì liền lập tức nghiêng sang một bên, lật.
Bùm bùm bùm bùm mấy tiếng, Tiết Thường và vân Tê cùng với tất cả dụng cụ trên thuyền toàn bộ đều rơi vào trong hồ, Vân Tê kinh hãi, sợ hắn bị thuyền đánh trúng hoặc là bị những thứ rơi vào trong nước đập lên đầu, nhanh chóng kéo hắn qua giữa hồ, lo lắng khẩn trương nói : ” Có nặng lắm không ? Có bị đụng trúng hay không ? “.
” Không có gì đáng ngại” Tiết Thường quay mặt lại, nhìn thuyền nhỏ bị lật úp trên mặt nước thì sửng sốt một lát, đột nhiên cất tiếng cười to, khiến cho mấy con cá chép chung quanh chạy tới vì tò mò hết hồn một cái rồi chạy trốn tứ phía.
Vân Tê thấy hắn cười thì vẻ mặt khó hiểu, nhưng trong con ngươi lại lộ ra vài phần ý cười theo hắn.
Hai người đặt mình trong hồ nước trong suốt, bốn phía là lá sen xanh mướt cùng với những bông hoa sen phấn nộn vươn cao, một người thì không có hình tượng gì mà cười to, một kẻ thì ngốc ngốc nghếch nghếch không rõ cho nên cũng theo đó lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Giữa hồ không có tán cây che chắn, Tiết Thường ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang trên không, tiện tay ngắt một cái lá sen thật lớn che lên đầu Vân Tê, thấy hắn ngơ ngẩn, cười tủm tỉm ngắt tiếp một cái nữa úp lên đầu mình : ” Đây mới gọi là ‘Trộm kiếp phù du sinh nửa ngày nhàn’ a, ở trong hồ thật mát mẻ mà, ha ha ha ha ha ha”.
Vân Tê thấy bộ dáng này của hắn giống như một con sói cuồng dã, phong thái hoàn toàn không có, nhịn không được muốn cười, rũ mắt xuống nghẹn nghẹn, nhìn thấy ảnh mình trong nước cũng là ‘kẻ tám lạng người nửa cân’ với hắn, rốt cuộc nhịn không được mím môi cười rộ lên.
Tiết Thường cúi đầu nghiêng qua nhìn hắn, thấy bộ dáng muốn cười nhưng lại ráng nín ấy của hắn, nhịn không được ôm mặt hắn nâng lên, cười tủm tỉm nhìn hắn : ” Muốn cười thì cứ thoải mái mà cười, nhịn làm cái gì ? Chúng ta trở lại Giang Nam không phải là muốn sống thoải mái tự tại hay sao, nếu còn không cười thì ta sẽ ấn ngươi vào trong nước đó”.
Vân Tê không thể tin nhìn hắn.
Tiết Thường nhướn mày : ” Ngươi không tin ? “.
Vân Tê tuyệt đối tin tưởng hắn nói được thì làm được, mất tự nhiên nhoẻn nhoẻn khóe miệng.
Tiết Thường vẻ mặt không hài lòng, nắm gò má hắn, ngón cái ấn lên khóe miệng hắn kéo ra một cái độ cong : ” Phải như vậy mới đúng”. Nói xong thấy mặt hắn đều đã bị mình chà đạp đến méo mó, nhịn không được lại bắt đầu cười ha ha lên.
Mặt của Vân Tê nóng muốn bỏng người, không biết là do bị hắn nặn ra hay vẫn là bị sóng nhiệt làm đỏ ửng lên, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng, thấy hắn cười đến vui sướng như thế, nhịn không được cũng cong mắt cười rộ theo.
Tiết Thường lộ ra vẻ mặt hài lòng, nhưng không có buông tay, bơi gần lại hắn một chút, ngón cái đặt tại khóe môi ấy dịch dần về giữa môi, chậm rãi vuốt ve đôi môi hắn.
Nụ cười của Vân Tê cứng lại, trong đầu bỗng nhiên giống như nổ tung ra, nhiệt độ nóng bỏng kéo đến lập tức khiến cho khuôn mặt ửng đỏ lên. Lực đạo ngón tay đang đặt trên môi không nhẹ không nặng, làm cho trái tim hắn đập loạn đến rối tinh rối mù, hô hấp dần dần trở nên dồn dập.
Tiết Thường càng ngày càng nhích tới gần hắn hơn, hơi thở hòa quyện vào nhau, nhìn ánh mắt bối rối run rẩy của hắn, cảm thấy cánh môi dưới ngón tay có vẻ mỏng manh nhưng lại dị thường mềm mại ấy, rũ mắt nhìn xuống, nhịn không được ấn lên môi dưới của hắn, hơi hơi mở ra một khe hở, nghe thấy hơi thở không có quy luật gì của hắn, ánh mắt lập tức trở nên u ám, ngón tay buông lõng ôm lấy thắt lưng hắn mạnh mẽ hôn lên.
Vân Tê theo bản năng nhắm mắt lại, cả người đột nhiên giống như muốn bay bổng lên trời, trong đầu mất đi năng lực tự hỏi, hoàn toàn không biết phải phản ứng lại như thế nào, chỉ biết rằng tim mình như đang nổi trống, xúc cảm trên môi thật xa lạ nhưng lại làm cho hắn thất thần đến nỗi hận không thể hồn rời khỏi xác, vô số cảnh tượng trong mơ vừa kiều diễm vừa nan kham ấy từ sâu trong lòng ùn ùn dâng lên, làm cho hắn kinh hoảng đến bắt đầu run rẩy.
” Đừng hoảng hốt ” Tiết Thường dán môi hắn, tiếng nói trầm thấp khàn khàn mang theo sự dịu dàng trấn an, nâng lên một bàn tay, mang theo dòng nước mát lạnh trong hồ mà mơn trớn đôi gò má nóng bỏng của hắn, đầu lưỡi không tốn chút sức nào cạy mở khớp hàm hắn rồi len vào.
Vân Tê hừ nhẹ một tiếng, trong đầu chỉ còn lại sự mê muội, để cho hắn tinh tế nhấm nháp trong khoang miệng mình một phen, trêu chọc cho hô hấp mình trở nên hỗn độn không chịu được, ngực phập phồng kịch liệt, cảm giác đến thân mình hai người gắt gao dán chặt với nhau trong nước, nhịn không được toàn thân đều dấy lên nhiệt độ, giống như bị lửa thiêu.
Tiết Thường đã sớm bị phản ứng kịch liệt của hắn khơi gợi đến nỗi bụng dưới co rút, nhưng vẫn không có thêm chút động tác dư thừa nào, chỉ là động tác hôn môi dần dần mất đi sự dịu dàng, từ từ trở nên bá đạo tàn sát bừa bãi cùng xâm chiếm, đầu lưỡi càng thêm điên cuồng quấy liếm trong khoang miệng hắn, ngậm lấy đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại của hắn hung hăng mút vào.
” Ngô…” Vân Tê bắt đầu thở dốc, thân mình vốn luôn mạnh mẽ lại dưới sự hôn môi của hắn mà xụi lơ giống như bãi nước bùn, nếu không phải bị hắn ôm thì e rằng đã chìm vào trong nước, hai tay không dám ôm hắn, chỉ có thể gắt gao nắm chặt lấy góc áo đang dập dờn trong nước của hắn.
Một phen hôn môi triền miên đến tiêu hồn thực cốt làm cho khắp mặt hồ đều như bị nhiễm một tầng sắc hồng, hơi thở Tiết Thường ồ ồ buông môi hắn ra, một tay vẫn như cũ ôm chặt hắn, tay kia thì vuốt ve mặt hắn, ánh mắt dịu dàng đánh giá vẻ mặt mê ly của hắn.
Vân Tê dưới ánh nhìn chăm chú của hắn mà da đầu run lên, nhanh chóng dời tầm mắt.
” Nhìn ta ” Tiết Thường vươn qua nhẹ nhàng chạm vào môi hắn, thấp gọng nói.
Ánh mắt Vân Tê run run nhìn qua, con ngươi đen láy tựa như ngôi sao sáng nổi lên một tầng sóng nước, tràn đầy trong đôi mắt đều không thể che giấu được sự si mê cùng thâm tình, không có cách nào trốn tránh.
Tiết Thường nhìn xem đau lòng, nhẹ giọng nói : ” Ta cũng thích ngươi, ngươi không cần trốn”.
Vân Tê trừng lớn mắt, bị câu nói đơn giản này đánh sâu vào khiến cho trong đầu rối loạn, trên vẻ mặt tất cả đều là sự giật mình.
Tiết Thường cười rộ lên : ” Ngươi tên ngốc đầu gỗ này, hiện tại kinh ngạc cái gì ? Ta đối với ngươi thế nào, ngươi nhìn còn đoán không ra sao ? “.
Vân Tê theo thói quen tính nhấp nhếch môi, nhưng lại bị sự tê dại truyền đến từ đôi môi khiến cho trong lòng nhộn nhạo một trận, bối rối rũ mắt xuống, chần chờ một lúc lâu, thấp giọng nói : ” Người không phải thích… Bạch Lê sao ? “.
Tiết Thường vén sợi tóc ướt nước dính bên má hắn ra, lẳng lặng nhìn hắn : ” Tự ngày ấy gặp hắn ở ngoài trường thi thì ngươi nhìn ta xem, ta có còn giống bộ dáng nhớ thương hắn không ? “.
Đọc đầy đủ truyện chữ Thoại Hồ, truyện full Thoại Hồ thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Thoại Hồ