Sắp hết năm, Vệ Văn đặc biệt vui vẻ, bởi vì năm mới là năm dê, với cậu mà nói so với năm tuổi còn là năm tuổi hơn, hơn nữa có một bạn trai đẹp trai, nhất định phải náo nhiệt một chút.
Vì thế Ngụy Khôn lái xe dẫn theo Vệ Văn đi siêu thị tiến hành đại mua sắm, mua xong liền đi thẳng đến nhà Vệ Văn, cùng ba mẹ cậu trải qua tết âm lịch.
Bây giờ Ngụy Khôn đặc biệt có tự giác của con rể, vừa vào cửa liền xắn tay áo chạy tới phòng bếp làm việc.
Ba Vệ rất là vừa lòng, khó có khi hòa ái vỗ vỗ trên vai anh tỏ vẻ cổ vũ, lại đấm đấm eo lưng mình: “Ai, già rồi, eo mỏi lưng đau, chú đi nghỉ ngơi một lát ha!”
Ngụy Khôn: “…”
Ba Vệ lên nhà trên uống trà, cùng xem TV cắn hạt dưa thương lượng với mẹ Vệ: “Con trai chúng ta tuy rằng không có kết hôn cùng Ngụy Khôn, nhưng tốt xấu cũng đã ở chung, qua năm mới có phải chúng ta nên cùng thông gia liên lạc một chút không?”
Ánh mắt mẹ Vệ không rời TV, phun vỏ hạt dưa lại bỏ một hạt vào miệng, tùy ý nói: “Ừm, anh xem rồi làm.”
Ba Vệ: “Như vậy rất không thành ý! Em có biết anh đang nói cái gì không?”
Mẹ Vệ quay đầu mờ mịt nhìn ông: “Anh đang nói cái gì?”
Ba Vệ: “…”
Ba Vệ quay đầu gọi Vệ Văn đang lau tủ: “Văn Văn, con có cách liên lạc ba mẹ Ngụy Khôn không?”
Vệ Văn nghe xong, lập tức ném khăn lau chạy tới: “Ba mẹ, ba mẹ Khôn Khôn đã qua đời.”
Mẹ Vệ nghe được kinh ngạc một chút, lập tức đồng tình nói: “Đều đã qua đời, vậy là cô nhi sao? Thật đáng thương…”
Vệ Văn liên tục gật đầu, mặt tràn đầy đau lòng: “Dạ dạ.”
Sau khi chuẩn bị cơm chiều xong, bốn người ngồi vây quanh một bàn, vừa phun tào chương trình đón giao thừa vừa ăn cơm tất niên.
Đang vui vẻ xem, di động Ngụy Khôn đột nhiên vang lên, anh cầm lấy ấn nghe, mới nói hai câu liền ngẩng đầu: “Chú dì, ba mẹ con muốn chúc Tết hai người.”
Ba người Vệ gia: “…”
Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, lập tức chỉ còn lại tiếng tấu nói của chương trình.
Ngụy Khôn: “???”
Ba Vệ chần chờ nói: “Ai? Con nói ai muốn chúc tết chúng ta?”
Ngụy Khôn: “Ba mẹ con.”
Ba người Vệ gia: “!!!”
Ngụy Khôn không hiểu nhìn vẻ mặt hoảng sợ trên mặt bọn họ, đang muốn lại mở miệng, đột nhiên thấy tập thể ba người trước mặt biến mất.
Ngụy Khôn: “…”
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng mẹ Ngụy: “Này? Này? Khôn Khôn?”
Ngụy Khôn chớp chớp mắt, kéo ghế ra ngồi xổm xuống, không ngoài dự đoán thấy trên ba cái ghế kia là ba đống bông đang ngồi chồm hổm.
Ngụy Khôn: “…”
Đầu kia điện thoại tiếp tục gọi: “Khôn Khôn, con đâu rồi? Có nghe thấy mẹ nói chuyện không?”
Ngụy Khôn vội vàng trả lời: “Mẹ, mẹ chờ một chút, bây giờ tín hiệu không tốt, đợi lát nữa con gọi lại.”
“Mẹ nghe rất rõ ràng mà…” Mẹ Ngụy nói còn chưa dứt lời liền bị tắt máy, sửng sờ một chút, không hiểu gì nhìn chằm chằm di động, “…”
Ngụy Khôn ngồi trên mặt đất, yên lặng nhìn ba đống bông trên ghế, trong lòng vô cùng buồn bực.
Sao lại thế này? Bọn họ chỉ tiếp nhận mình, không muốn tiếp nhận người nhà mình sao?
doc truyen chu boy love
Đọc đầy đủ truyện chữ Tiểu Dương Mị Mị, truyện full Tiểu Dương Mị Mị thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tiểu Dương Mị Mị