Khi Yến Du tỉnh lại, hắn đã bị đưa vào tháp. Trong lúc đó chỉ có sư phụ tới, ông bảo hắn đã giết người nên lúc tu tiên thân sẽ có trời phạt, bảo hắn tu hành nghiêm túc để ứng phó.
Trời phạt ư? Yến Du nghĩ tới những vũ nhục Nguyên Thủy phải chịu, dù biết sẽ bị trời phạt nhưng hắn không hối hận.
Chẳng qua, lâu như vậy rồi, trừ việc biết nàng đã hồi hồn, thân thể không vấn đề gì từ sư phụ thì không còn tin tức gì, cũng không …. gặp nàng.
Sợ là từ giờ không còn giao thoa gì nữa! Nàng làm sư thúc tổ của nàng, hắn làm tiểu đồ tôn của hắn. Nghĩ đến đây, lòng Yến Du chua xót.
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Yến Du ngẩng đầu lên, là Nguyên Thủy! Hắn cảm thấy trái tim nhảy nhót thình thịch, trong mắt lóe lên ánh sáng chẳng hay.
“Người hồi hồn rồi, người không sao chứ? Nghỉ ngơi khỏe rồi sao?” Không đợi Nguyên Thủy nói chuyện, hắn đã gấp gáp hỏi thăm
Nguyên Thủy cười nhìn hắn: “Không có việc gì, không phải ngươi đã nói có ngươi thì sẽ không có chuyện sao?”
Yến Du vừa nghe, nhớ tới tình cảnh nói chuyện khi ấy, mặt đỏ lên, không hề nói chuyện.
“Cảm ơn ngươi! Lúc đó, đã bảo vệ ta.” Nguyên Thủy nhìn khuôn đỏ ửng của hắn cười cười.
Yến Du nhấp miệng cười, bầu không khí giữa cả hai nhất thời an tĩnh lại. nguyên Thủy không biết nên ngồi hay đứng, tay chân có chút lóng ngóng.
“Này, Yến Tử Du, rượu ngon ta mua lúc đó đâu? Với lại lấy túi Càn Khôn của ngươi ra cho ta!” Nguyên Thủy đột nhiên hưng phấn nói.
“Người mới hồi hồn, thân thể còn chưa khôi phục, không nên uống rượu.”
“Bảo ngươi lấy thì ngươi lấy đi!” Nguyên Thủy hờn dỗi, trừng mắt với hắn.
Yến Du không có cách nào, chỉ có thể lấy rượu ra, nhưng chỉ lấy một vò nhỏ.
Nguyên Thủy uống một ngụm, thở ra một hơi: “Đúng là rượu ngon, vừa thơm vừa mạnh, không uổng công ta nhớ thương mười năm!” Nàng nhìn Yến Du: “Ngươi cũng uống một ngụm đi?”
“Không, không, ta không uống rượu.”
“Uống một ngụm thôi!”
Nguyên Thủy rót rượu cho Yến Du một ly, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ uống một ngụm, làm hắn sặc chảy nước mắt.
“Yến Tử Du, ta nói với ngươi này, ừm….” Nguyên Thủy lại uống một hơi: “Ta là cô nhi, 153 năm trước được sư phụ nhặt ở sông Nguyên Thủy, nên mới tên là Nguyên Thủy.”
Nguyên Thủy lại rót cho Yến Du một chén, rồi lại uống tiếp “Sư phụ đem ta về rồi ném cho sư huynh ta, hì hì, tư chất của ta tốt, 18 tuổi đã tu thành tiên thân. Còn ngươi, hức… Ngươi mấy tuổi rồi.”
Yến Du cảm thấy choáng váng: “23!”
“Chậc.” Nguyên Thủy trừng hắn một cái: “Ta vẫn đang tu hành, định tạo một thành tựu lớn trên thuật pháp, tu thuật ly hồn là vì vậy, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế, hừ!” Nguyên Thủy tức đến nỗi đấm chân.
“Không sao cả!” Yến Du đột nhiên nắm tay nàng: “Đừng nghĩ miên man, không có chuyện gì!” Hắn nhìn đôi mắt phẫn nộ của nàng, càng thấy đôi mắt ấy có ánh huỳnh quanh hấp dẫn hắn.
“Yến Tử Du!” Nguyên Thủy đột nhiên dí sát vào hắn: “Hồi trước ta từng nói muốn bắt ngươi luyện miệng.”
Nhìn khuôn mặt yêu kiều dí sát vào mình, Yến Du cảm thấy hô hấp có hơi dồn dập: “Đúng…đúng vậy!”
“Vậy tốt!”
Nguyên Thủy nhìn chằm chằm đôi môi hắn, hôn lên. Đợi một chút không thấy Yến Du có phản ứng, nàng rời đi, trừng mắt nhìn hắn một cái, cắn môi rồi lại hôn đi lên.
Yến Du cảm giác chung quanh đều mùi hương ấm áp của nàng, hắn cảm thấy mình say rồi. Hắn cảm thấy như này không đúng, hắn muốn đẩy nàng ra, nhưng cánh tay duỗi ra lại ôm nàng thật chặt.
“Ưm, Yến Tử…” Nguyên Thủy bị hắn hôn không thở được, vừa thoát ra lại bị môi hắn đuổi theo.
Hơi thở ái muội dần dày đặc, nhiệt độ xung quanh dần lên cao, da thịt hai người va chạm vào nhau càng nhiều, tựa như vĩnh viễn không muốn chia lìa, cuối cùng hòa tan với nhau.
____
Đọc đầy đủ truyện chữ Tìm Đường Chết Ký, truyện full Tìm Đường Chết Ký thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tìm Đường Chết Ký