Phía bên ngoài đã bắt đầu bốc cháy nghi ngút, lửa nhanh chóng lan toả vào bên trong, nhưng Đoan Uất Liễm dường như không có dáng vẻ sợ hãi, cô chậm rãi tiến sâu vào Nghiêu gia mặc kệ ngọn lửa như con thú khổng lồ đang khát khao muốn nuốt chừng cả ngôi biệt thự.
Đáng lẽ cô nên làm thế này sớm hơn, nên tự thiêu chính mình để chuộc lỗi với người ba nơi chín suối. Cô không đáng làm con của ông, không đáng làm con của người đàn ông tên Đoan Thiệu Niên người người tung hô. Ba cô giỏi như vậy, một tay nuôi dạy cô, một tay gầy dựng Đoan thị phát triển lớn mạnh. Nhưng hiện tại Đoan thị chẳng còn là Đoan thị nữa, ba cô mất, Đoan thị đối diện với nguy cơ phá sản, tổn thất lên tới gần trăm tỷ đồng, nếu không phải Nghiêu Cảnh Hiên đưa tay giúp, cuộc sống của cô cũng không dễ dàng gì.
Cả cuộc đời của Đoan Uất Liễm cô nợ hai người đàn ông, một là người sinh ra cô, nuôi nấng cô, một là người cô yêu thương nhất.
Lửa ngày một lớn, nhiệt độ trong biệt thự cũng đã trở nên nóng hơn, khói đen nghi ngút, Đoan Uất Liễm bắt đầu cảm thấy hít thở khó khăn. Luồng khói đen kia nuốt trọn lấy không khí.
Nền đá cẩm thạch nóng ran, Đoan Uất Liễm bước một bước, đôi bàn chân nóng tựa bị thiêu đốt, nhưng cô vẫn mặc kệ bình tĩnh bước lên phòng ngủ chính.
Kỳ thực, căn phòng này vẫn treo tấm ảnh cưới bảy năm trước của cô và Nghiêu Cảnh Hiên, nhưng hiện tại cô mới để ý. Thoáng chốc, thời gian giống như có cánh mà bay, nhanh như vậy đã được bảy năm rồi. Bảy năm lúc chia ly lúc tái hợp nhưng trái tim cô chưa từng quên anh, trong trái tim ấy Nghiêu Cảnh Hiên vẫn là thứ trụ vững chắc nhất.
Đoan Uất Liễm đưa tay vuốt ve gương mặt của anh trên tấm ảnh. Cô không khóc bởi vì cảm thấy bản thân không xứng đáng.
Cô từng oán, từng hận Nghiêu Cảnh Hiên vì sao đối xử với cô nhẫn tâm, vì sao lại đem lòng yêu Bạch Diễm Hoạ. Hoá ra người nhẫn tâm từ trước đến nay lại là cô. Nếu cô không gây ra tai nạn, anh cũng không bị bức đến đường cùng.
" Cảnh Hiên, em yêu anh, yêu anh thật đấy ".
Nếu ông trời cho phép cô ngược về quá khứ cô nhất định sẽ bám riết anh, mặc kệ anh chán ghét hay không cô vẫn sẽ nói một câu em yêu anh. Giờ muộn rồi, hối hận cũng không có ích.
Nghiêu Cảnh Hiên bị hành động của cô làm cho bất ngờ, thất thần một lúc lâu. Trong đầu như có quả bom phát nổ, bùm một tiếng. Anh chỉ biết, chuyện của ba cô giấu không nổi nữa. Thế nên Liễm Nhi của anh mới thế này, vì muốn chuộc lỗi mà tự thiêu sống chính mình.
Bối Kiệt cũng kịp thời chạy đến, Nghiêu Cảnh Hiên bảo anh ta gọi cứu hoả, còn mình thì vòng ra sau biệt thự, vào từ cửa sau, cũng may lửa vẫn chưa cháy đến chỗ này.
Nghiêu Cảnh Hiên bước vào, khói đen che mất tầm nhìn, anh không nhìn thấy phía trước chỉ có thể dùng sự quen thuộc đối với biệt thự để đi tìm Đoan Uất Liễm.
" Liễm Nhi! Liễm Nhi ".
Nghiêu Cảnh Hiên hét lên, nhưng không có một tiếng đáp lại. Anh không biết cô nghe thấy không, không biết cô có phải cố tình không trả lời lại anh.
Nghiêu Cảnh Hiên tìm quanh đại sảnh nhưng không thấy. Lửa càng lúc càng cháy dữ dội, nhiệt độ trong phòng cũng tăng cao, không khí ngột ngạt vô cùng. Anh men theo lan can cầu thang, chạy lên phòng ngủ chính.
" Liễm Nhi, Liễm Nhi, em có nghe thấy không? Liễm Nhi, xin em hãy trả lời anh ".
Nghiêu Cảnh Hiên lo lắng vô cùng, anh điên cuồng hét tên cô. Có lẽ ban nãy hành động quá mạnh khiến miệng vết thương bị hở, huyết đỏ chảy ra. Anh nén đau, một lần nữa gọi tên cô.
" Liễm Nhi, Liễm Nhi. Đoan Uất Liễm, Đoan Uất Liễm ".
" A... ".
Nghiêu Cảnh Hiên bất chợt hét một tiếng thảm thiết. Đoan Uất Liễm đứng phía sau lưng anh, đâm trực diện vào người anh một nhát dao. Cô cười, cười thật lớn.
" Haha. Nghiêu Cảnh Hiên, anh phải chết, phải chết đi! ".
Chưa đầy một phút sau anh lại nghe thấy tiếng của cô.
" Đừng, dừng lại đi, xin cô đừng làm hại anh ấy ".
Khói đen dày đặc khiến hô hấp của Nghiêu Cảnh Hiên cực kỳ khó khăn, lại thêm việc trên người anh có vết thương nghiêm trọng nên thần trí dần dần trở nên mơ hồ. Nghiêu Cảnh Hiên cố gắng khiến bản thân trở nên tỉnh táo, vì Đoan Uất Liễm, anh không thể gục ngã.
" Liễm Nhi ".
Nghiêu Cảnh Hiên yếu ớt gọi tên cô.
" A... ".
Đoan Uất Liễm tiếp tục phát điên, nhân cách thứ hai có lẽ chịu đủ sự kích thích bắt đầu bùng phát mạnh mẽ. Trên tay cô cầm chắc con dao, lại một lần nữa đâm trực diện vào người Nghiêu Cảnh Hiên.
" Không. Không! Đừng làm tổn thương anh ấy ".
Một tay Đoan Uất Liễm giữ chặt lấy cổ tay đang cầm lấy con dao nhuốm đầy máu tươi kia, một tay đang cố gắng vùng vẫy.
Không phải cô, kỳ thực không phải cô.
" Liễm Nhi, tỉnh táo, tỉnh táo ".
Nghiêu Cảnh cũng giữ chặt lấy hai tay Đoan Uất Liễm. Vì đau đớn, vì trụ không nổi nữa mà quỳ rạp xuống nền đất. Hai đầu gối cũng vì thế mà bỏng rát.
Anh nghe thấy tiếng xe cứu hoả từ xa vọng tới, cố một chút nữa thôi anh và cô đều bình an.
Nhưng Nghiêu Cảnh Hiên đã coi thường sức lực của nhân cách thứ hai, cô ta vùng lên, đẩy mạnh Nghiêu Cảnh Hiên ra xa khiến người anh đụng mạnh vào thành giường. Ngay lúc ấy, Đoan Uất Liễm lại tiếp tục bồ nhào về phía anh, từng nhát dao cứ thế đâm vào người Nghiêu Cảnh Hiên.
" Ai bảo anh giấu tôi? Anh có tư cách gì giấu tôi? Anh biến tôi thành người xấu vì thế anh phải chết, phải chết ".
Đoan Uất Liễm cực kỳ điên cuồng. Nơi đáy mắt cô hằn rõ tia phẫn nộ cùng oán hận. Nhân cách thứ hai đã hoàn toàn thay thế triệt để nhân cách chính thống.
Ngay lúc nhát dao cuối cùng chuẩn bị kết liễu mạng sống còn thoi thót của Nghiêu Cảnh Hiên, Cốt Tư Nặc đột nhiên xuất hiện, hắn dùng lực đập mạnh vào gáy khiến cô ngất đi.
Nghiêu Cảnh Hiên ngã xuống, vẫn còn chút tỉnh táo, gắng hết sức nói. Mà lời vừa dứt anh cũng vì kiệt sức mà ngất đi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Tìm Lại Em, truyện full Tìm Lại Em thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tìm Lại Em