Còn một bản hợp đồng cần xem xét nữa nên Du Khuynh không có thời gian để nghĩ đến bữa sáng.
“Người đẹp Khuynh, cô có muốn một cốc cà phê không? Tôi đi đến phòng trà nước đây.” Chương Tiểu Trì đứng dậy, duỗi duỗi eo.
Du Khuynh nhìn máy tính chằm chằm không chớp mắt, đang so sánh kết quả tra được trong điện thoại, nên không nghe được Chương Tiểu Trì nói gì.
“Du Khuynh?”
Du Khuynh ngẩng đầu, mặt mũi mờ mịt: “Chuyện gì thế?”
“Lúc nào tôi mới có thể giống như cô đây, làm việc đến nỗi người khác gọi tôi mà tôi không nghe thấy.” Chương Tiểu Trì không nhịn được mà cảm thán, rồi chỉ chỉ cốc của cô: “Muốn uống cà phê không?”
Du Khuynh tiếp tục kiểm tra, trước đó cô xác định được rằng trình độ của nhà phân phối thực sự có vấn đề, sau đó trực tiếp đưa hợp đồng lại cho bộ phận tiêu thụ, nói rõ ràng tỉ mỉ vấn đề nằm ở đâu.
Phó Kí Trầm gửi tin nhắn đến cho cô: [Có đói bụng không?]
Du Khuynh: [Chủ nhân điện thoại đã không còn tồn tại, cô ấy bị chim ăn, bị chim ăn rồi.]
Bên kia không hồi âm. Đoán chừng là bị cô chọc đến tức học máu.
Đến buổi trưa, Du Khuynh đã uống hai cốc cà phê lót dạ nhưng bụng đã sôi ùng ục vì đói.
Lúc mười giờ rưỡi, thực sự đói không chịu nổi nữa. Cô hỏi Chương Tiểu Trì: “Có đồ ăn vặt không?”
Công ty có quy định, không cho phép ăn bất cứ thứ gì ở văn phòng nhưng từ trước đến nay các cô gái đều không tuân thủ, ăn vặt không ngừng.
Trước kia Chương Tiểu Trì thích ăn đồ ăn vặt, nhưng gần đây muốn đi xem mắt nên cô ấy đang chuyên tâm giảm cân.
“Tôi tìm thử xem, không biết có không nữa.”
Mở ra mấy cái ngăn kéo, chỉ có hai cục chocolate, cô ấy ném lên trên bàn của Du Khuynh.
“Chắp vá chắp vá đỡ đi, còn một tiếng nữa là có thể đi ăn cơm rồi.”
Du Khuynh rất ít khi ăn chocolate vì lượng calo quá cao. Bây giờ bụng đói nên gì cũng quơ lấy, “Cảm ơn”. Dứt lời đột nhiên cô nhìn chằm chằm Chương Tiểu Trì, cô ấy bị nhìn đến xấu hổ.
“Nhìn cái gì chứ!”
“Nối mi.” Du Khuynh cười.
Cô xé vỏ chocolate rồi cắn một miếng nhỏ, vừa nhai chậm rãi vừa nói: “Rất đẹp.”
Chương Tiểu Trì nói ra sự thật: “Một người bạn giới thiệu đối tượng hẹn hò cho tôi, cuối tuần này sẽ gặp mặt.”
“Haiz.” Cô ấy than thở: “Người đẹp như các cô ấy không biết nỗi sầu của những người qua đường không có tượng mạo như chúng tôi đâu. Tôi tốt nghiệp đại học đến bây giờ, chưa yêu ai lần nào.”
Du Khuynh: “Tôi cũng có yêu đâu.”
Chương Tiểu Trì không tin, Du Khuynh nói như vậy chắc chắn là đang an ủi tâm trạng của cô mà thôi.
Từ khi Du Khuynh đến bộ phận pháp lý của công ty, những người đến nơi này hỏi ý kiến của các loại, các dạng vấn đề về pháp luật nối liền không dứt, nhưng đều là đồng nghiệp nam.
Buổi trưa đến phòng ăn để ăn cơm thì khỏi phải nói. Có vô số các ánh mắt của các đồng nghiệp nam, chíu chíu chíu, đều phát sáng vì Du Khuynh.
Tú sắc khả xan [1], chính là để nói đến người đẹp như Du Khuynh vậy.
Giọng nói quen thuộc từ truyền đến từ cửa, càng lúc càng gần, “À, được, chắc là quá nhiều hợp đồng đặt ở phía dưới nên không chú ý. Tôi đã đến phòng làm việc, sẽ giúp anh tìm kiếm lại xem sao, ok, được, gặp lại sau.”
Đây là chủ quản Chu Duẫn Lỵ của bộ phận pháp vụ, cô ấy đang gọi điện thoại, giọng nói khi nói chuyện với các cô hoàn toàn không phải như vậy. Hôm nay có thêm vài phần dịu dàng khó hiểu, như kiểu so với bình thường thì đây là hai người khác nhau vậy.
“Du Khuyh, đến đây một chút.” Giọng nói không có nhiệt độ truyền ra từ khu làm việc.
Cái này mới là điều quen thuộc đây mà, đây mới là Chu Duẫn Lỵ.
Chương Tiểu Trì cúi thấp đầu, nhìn Du Khuynh bằng ánh mắt đồng cảm.
Du Khuynh lấy những tài liệu quan trọng từ trong tủ, bước nhanh đến phòng làm việc của chủ quản.
Chu Duẫn Lỵ mới trở về từ bên ngoài, treo áo khoác lên xong, mới nói: “Bên Tân Đóa có một hợp đồng bị cô áp chế lại?”
“Không có.” Du Khuynh báo cáo tình huống cụ thể: “Bên đại khu Tây Nam mới mở một chi nhánh phân phối, giấy phép kinh doanh có vấn đề. Phạm vi kinh doanh lúc sau của P là tiêu thụ những thực phẩm đóng gói sẵn, nhưng lại không có giấy phép cho lưu thông thực phẩm. Tôi đã gọi cho bên phân phối, trách nhiệm của các đại lý không liên quan đến nhân viên bán hàng của họ.”
Cô không biết bộ phận tiêu thụ bên kia đã tố cáo như thế nào với Chu Duẫn Lỵ, đã thêm dầu thêm mỡ mà đổ hết trách nhiệm lên cô ra sao.
Chu Duẫn Lỵ rót một cốc nước, không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Du Khuynh.
Du Khuynh hiểu rõ ánh mắt này của chủ quản là muốn nói cái gì, đây là yêu cầu cô bật đèn xanh thông qua cho bộ phận tiêu thụ vô điều kiện đó mà.
Nhưng, điều này là không thể nào.
Nếu thực sự bật đèn xanh thông qua, một khi có vấn đề gì xảy ra thì cô phải phụ trách chịu trách nhiệm.
Chu Duẫn Lỵ từ từ uống nước, cười như không cười nhìn Du Khuynh: “Tổng giám đốc Triệu bên kia nói, bộ phận tiêu thụ đã xin thay đổi phạm vi kinh doanh ở cục công thương, thủ tục có thể sẽ chậm trễ mấy ngày, đến lúc hoàn tất thì những tài liệu theo hợp đồng chính thức sẽ được gửi đến.”
Du Khuynh không bao giờ tin vào những lời đảm bảo linh tinh này, cô không lên tiếng.
Một khi cô đã không có chủ trương thì việc bật đèn xanh này có lần một, rồi sẽ có tiếp lần hai.
Ngày mai có người thiếu tài liệu này, nói cô đồng ý trước rồi sẽ bổ sung vào ngày khác sau. Rồi đến ngày mốt lại có người thiếu tài liệu nọ, bảo cô hãy thông qua, bảo đảm sẽ gửi đến trong thời gian ngắn tới.
Đảm bảo ở đầu môi, nói không chừng đến cuối cùng không giải quyết được gì, cô làm gì có thời gian để hằng ngày đi thúc giục tài liệu chứ.
Cô vẫn còn nhiều hợp đồng cần sắp xếp lắm đó nha?
Cô không muốn bật đèn xanh cho bộ phận tiêu thụ nhưng cũng không muốn làm dữ trước mặt Chu Duẫn Lỵ.
Hơn nữa, chức vụ của cô rất kiêng kị không nên xé rách da mặt [2] với cấp trên của mình.
Cân nhắc một phen, Du Khuynh đã tìm ra phương án giải quyết, cô bắt đầu phân tích: “Năng lực của nhà phân phối không phù hợp tiêu chuẩn, vấn đề nói nhỏ cũng bảo nhỏ, vấn đề nói lớn cũng nói lớn.”
Hiển nhiên Chu Duẫn Lỵ không đủ kiên nhẫn để nghe, cô ta tiện tay cầm lấy một phần tài liệu và mở ra.
Du Khuynh mặc kệ là Chu Duẫn Lỵ có nghe hay không, cô vẫn cứ nói: “Tôi là luật sư, trách nhiệm là phải bảo vệ hợp đồng khỏi những nguy hiểm tồn tại bằng mọi khả năng, mọi việc đều phải tính toán đến những hậu quả rủi ro gặp phải.”
“Nếu như công ty này có đủ năng lực để mở ra khu vực phân phối đó, thì tại sao phạm vi kinh doanh thực phẩm đóng gói sẵn lại không có? Trước kia không có kinh nghiệm trong ngàng sản xuất kinh doanh này, thật sự sẽ có năng lực để làm tốt trách nhiệm của một tổng đại lý khu vực sao?”
“Hay vẫn còn có nguyên nhân khác?”
Cô hỏi ba câu hỏi tu từ liên tục.
Chu Duẫn Lỵ lật một trang, tờ ban nãy cô ta không xem được gì mấy.
Thật ra thì, cô ta vẫn ủng hộ Du Khuynh làm như vậy. Nhưng tổng thanh tra Đóa Tân đã tự mình gọi điện thoại cho cô ta, dù bận bịu đến mấy mà cô ta không giúp, chắc chắn họ sẽ gây khó dễ.
Quan hệ lén lút giữa cô ta và Triệu tổng cũng không tệ, hắn ta giới thiệu cho cô rất nhiều công việc tư vấn pháp lý. Vì lợi ích của chuyện này mà đánh đổi thực sự không cần thiết.
Tốc độ nói của cô ta thong thả, “Du Khuynh, làm luật sư kiêng kị nhất chính là vu khống.”
Du Khuynh nhìn thẳng vào mắt Chu Duẫn Dị, không cắt ngang.
Chu Duẫn Lỵ tiếp tục nói: “Vì bộ phận tiêu thụ đã kiểm tra thực lực của nhà phân phối, được thông qua sự cho phép của giám đốc Triệu, điều đó có nghĩa là không có vấn đề gì. Kết quả chúng ta lại ở đây suy đoán qua loa về điểm nhỏ nhặt này, điều này không phải là một luật sự chuyên nghiệp dày công tu dưỡng nên làm.”
Du Khuynh gằn từng chữ một: “Nhưng vấn đề ở đây là chân tưởng của chi tiết này bị che dấu, không thể lơ là cảnh giác được.”
Chu Duẫn Lỵ nhìn chằm chằm cuốn sách pháp luật trong tay, nghẹn cả nửa ngày không nói tiếng nào.
Cô ta không biết đây là Du Khuynh đang kiên trì với nguyên tắc của bản thân hay là đang so tài với mình. Ban đầu cô đổi chức vụ của Du Khuynh cho người khác, đương nhiên Du Khuynh cũng có oán trách với cô ta chứ.
Những lời oán thán không tốt này hoàn toàn không lộ ra ngoài.
Du Khuynh lại tiếp tục nói: “Sở dĩ tôi chăm chỉ như vậy cũng vì hy vọng sẽ hoàn tất bổn phận của chính mình, không khiến ngài phải có thêm phiền toái, dĩ nhiên tôi cũng biết ngài bị gây khó dễ.”
Cô chuyển đề tài câu chuyện: “Như vậy đi, tôi sẽ cho thông qua, nhưng ngài hãy nói bộ phận tiêu thụ nói rõ ràng tình huống hợp đồng giữa họ và nhà phân phối, lại để cho giám đốc Triệu ký tên, khi nào tôi nhận được hợp đồng chính thức và đầy đủ tất cả những tài liệu quan trọng, tôi sẽ thanh mình cho bộ phận tiêu thụ.”
Yêu cầu này dường như cũng không quá đáng lắm.
Chu Duẫn Lỵ không muốn hùng hổ dọa người nữa, nhưng trong lòng lại cảm thấy không thoải mái.
Cô phất tay một cái, ý bảo Du Khuynh ra ngoài làm việc tiếp đi.
Giám đốc Triệu nhận được điện thoại của Chu Duẫn Lỵ: “Nhân viên này của cô, rất ngang bướng đấy.”
Chu Duẫn Lỵ chỉ có thể ra sức giảng hòa: “Anh cũng biết mà, những người trẻ tuổi bây giờ ấy, ai cũng có ý tưởng và suy nghĩ riêng, rất khó để kiểm soát lắm.”
Giám đốc Triệu cười không nổi: “Tính khí như vậy, có cần tôi tự mình đưa cho cô ta không đây?”
—
Thiên hô vạn hoán [3], cuối cùng giờ ăn cơm trưa cũng đã sắp đến.
Du Khuynh che dạ dày đang sôi ùng ục, thỉnh thoảng hai mắt sẽ liếc nhìn góc phải trên máy tính, trong lòng âm thầm đếm giây, chỉ còn hai mươi chín phút nữa là được đến nhà ăn, hôm nay cô muốn mình là người đến đầu tiên.
Hình tượng tiên nữ cái gì, đều chỉ là hào nhoáng bên ngoài thôi, thật phiền phức.
Chương Tiểu Trì cũng vội vàng tới lui, cô ấy xoa xoa cổ, cố ý nhìn về phía phòng làm việc của chủ quản phía bên kia, cửa đang đóng.
Cô xoay người hỏi Du Khuynh: “Buổi trưa cô muốn ăn cái gì? Tôi đi nhanh hơn cô, để tôi giúp cô lấy cơm trước luôn.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Tình Yêu Với Anh, truyện full Tình Yêu Với Anh thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Tình Yêu Với Anh