“Anh Dương đi quán nét oánh game khum??” Một tên đầu tóc đỏ từ sô pha ném bao thuốc qua.
Lộ Dương giơ tay lên nhận lấy bao thuốc từ trên không trung bay tới, sẵn tay đặt trên bàn trà.
Hồng Mao thấy thế cười nói: “Sao vậy? Anh không hút thuốc à?”
“Hôm nay không hút” Lộ Dương đứng lên “Tao đi đón bạn gái đây.”
Hồng Mao nhướng mày: “Bạn gái? Là học sinh giỏi đó à? Anh còn chưa chia tay sao?”
Trên ghế sofa xuất hiện một tên đầu vàng ngồi xuống mở miệng nói: “Người ta tốt đẹp như thế, dính nhau như keo sơn, mày nghĩ gì thế hả?”
Hồng Mao bật cười: “Do đây không phải là lần đầu tiên tao thấy anh Dương yêu đương lâu như vậy, nên mới tò mò sao?”
“Cái này mà gọi là lâu? Anh Dương chỉ có mối tình đầu…” Lời nói của Hoàng Mao đột nhiên im bặt.
Nhất thời, mọi tiếng cười trong toàn bộ phòng riêng ngừng lại, bầu không khí bắt đầu trầm xuống.
Một nhóm người không ai dám nói gì.
Cuối cùng, Lộ Dương cười lên một tiếng, phá tan bầu không khí: “Không nói nữa, tao đi trước đây.”
Sau khi Lục Dương rời đi, những người trong phòng đều thở phào một hơi hồi tinh thần.
“Mẹ nó, Dương Nhạc mày đúng là dũng cảm. Tự nhiên không đâu mày còn dám ở trước mặt anh Dương nhắc tới mối tình đầu của anh ấy vậy hả?’’
Hoàng Mao gãi gãi đầu: “ Miệng tao nhanh hơn não quá…”
“Cái gì? Chuyện anh Dương có mối tình đầu là sao vậy?”
“Đừng hỏi, đừng hỏi gì hết, biết ít thôi, đến uống rượu nào đi.”
“…”
Khi Lộ Dương đến cửa trường trung học số 2 vừa hay buổi tối giờ tự học cũng tan ra, trước cổng trường không ít có đám học sinh tụ năm, tụ ba đi ra.
Lộ Dương liếc nhìn về phía cổng trường, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Lâm Ý Chiêu.
‘’Lộ Dương!’’
Lộ Dương nghe tiếng thì ngẩng đầu.
Lâm Ý Chiêu chạy về phía anh: “Hôm nay anh đến muộn quá’’.
Lộ Dương mím môi cười không nói gì
Cũng may sao, Lâm Ý Chiêu không hề để ý đến sự khác lạ của anh vậy nên cũng mỉm cười lại với anh như bình thường, sau đó đưa tay đan xen vào nắm lấy tay anh.
Lộ Dương được cô cô dắt đi phía trước cũng không phản ứng gì.
“Trên người anh có mùi thuốc lá hả?” Lâm Ý Chiêu đến gần ngửi ngửi.
Lộ Dương: “Chỉ là vừa từ khỏi quán bar với đám bạn đi ra”
Lâm Ý Chiêu cẩn thận nhìn anh một cái: “Vậy đến đón em có phải là làm chậm trễ thời gian của anh không?”
Lộ Dương dừng bước chân lại.
Hình như vẫn luôn như vậy, Lâm Ý Chiêu đối với anh vẫn luôn cư xử rất cẩn thận.
Anh lo lắng phản ứng của mình sẽ làm cho Lâm Ý Chiêu suy nghĩ nhiều, vội vàng đáp: “Không sao đâu, cho dù không đến đón em tôi cũng phải về nhà.”
Những lời này nói ra thì anh nhận ra nó khá là mâu thuẫn, nói như vậy sẽ khiến Lâm Ý Chiêu cảm thấy mình chỉ là thuận đường tới gặp cô, hóa ra cô cũng không phải quan trọng gì đối với anh.
Nhưng khi anh nhìn qua Lâm Ý Chiêu thấy cô như trút được gánh nặng, trên môi bắt đầu nở cười nhẹ, nói nhỏ một tiếng “Vậy thì tốt quá”.
Lộ Dương trong lòng có chút khó chịu.
Lâm Ý Chiêu quá tốt, không giống như những gì anh đã nói lúc trước, cô là kiểu người không ghen tị, không nổi giận, cũng sẽ không quản kĩ anh, hơn nữa còn rất tốt với anh.
Nhưng trong nháy mắt, bản thân anh cũng cảm thấy có chút khó chịu chính mình.
Một cô gái như vậy cuối cùng sẽ lại bị anh phụ lòng
Lộ Dương biết rõ mình nên làm gì, mỗi một cuộc tình ở anh đều chỉ ở mức chơi đùa mà thôi.
Gọi là gì nhỉ, thế thân?
Không phải chỉ là một công cụ sao?
Sáng sớm vào ngày sinh nhật của Thư Nhã, Lộ Dương bị viêm dạ dày ruột cấp tính và phải đưa vào bệnh viện gấp.
Sáng sớm là thời điểm buồn ngủ nhất trong ngày, anh cầm trong tay kim châm truyền một thứ chất lỏng gì đó vào trong người, anh chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh lại cảm thấy có người đang rút kim ra cho mình.
“Chị y tá, thuốc đã truyền xong chưa ạ?’’
“Đúng vậy, thuốc của anh ta đã truyền xong, nghỉ ngơi thêm một lát là có thể về nhà.”
Quay đầu lại thấy anh đã mở mắt, Lâm Ý Chiêu phản ứng bước tới.
Cô vội vàng xin lỗi: “Có chuyện gì vậy? Em có đánh thức anh không? ”
Lộ Dương giơ tay nhéo nhéo mày, vẻ mặt còn rất buồn ngủ: “Sao em lại ở đây?”
“Nam Khải nói rằng anh bị ốm và phải truyền nước trong bệnh viện một mình. Em không yên tâm lắm, nên đến xem.”
Lộ Dương lúc này mới nhớ tới trước khi đi ngủ, anh thuận miệng nói một câu mình đang truyền nước trong bệnh viện, bạn bè cũng chỉ nói những lời khuyên anh phải chú ý thân thể, anh cũng không để ý nhiều. Chỉ là không nghĩ tới, Lâm Ý Chiêu cũng sẽ đến.
Anh thoáng nhìn qua thấy áo khoác trên người Lâm Ý Chiêu, bên trong như là một cái váy ngủ.
Tóc tai bù xù, khuôn mặt cô lộ rõ vẻ xấu hổ.
Lộ Dương nhíu mày: “Em mặc ít quần áo như này rồi chạy ra ngoài?”
Lâm Ý Chiêu ngượng ngùng khép quần áo lại: “Ra ngoài quá gấp, em chưa kịp thay.
Nhà Lâm Ý Chiêu và bệnh viện có thể nói là ngược đường nhau, nếu tới đây ít nhất phải mất hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa buổi tối xe buýt cũng hết chạy, cô tới ngoại trừ đi xe đạp cũng chỉ có thể bắt taxi tới đây.
“Em tới đây bằng cách nào?”
“Bắt taxi’’
Làm sao có cô gái ngốc nào hai ba giờ sáng, chỉ vì có người đang truyền nước thì lập tức bắt taxi từ nhà đi, sau hai tiếng đồng hồ lập tức đến cạnh anh?
Lộ Dương cố đè nén giọng nói: “Sao lại ngốc như vậy? Lỡ như có chuyện gì thì sao?”
Lâm Ý Chiêu nói: “Em gọi điện cho anh, anh không nghe máy. Em rất lo lắng cho anh, cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Khi bạn còn trẻ, sẽ có người liều lĩnh vì bạn làm mọi thứ.
Hôm đó, Lộ Dương lo lắng một mình cô đi ô tô về sẽ nguy hiểm, bản thân anh lại bị viêm dạ dày ruột khó chịu nên không cho Lâm Ý Chiêu về một mình, anh đưa cô trở về nhà trước, kêu cô ngủ đi rồi sáng mai hẳn về nhà.
Lâm Ý Chiêu cũng không nói gì.
Lộ Dương thấy dáng vẻ của cô thật nhịn không được mà tò mò.
Đọc đầy đủ truyện chữ Trăng Khuyết Cong Cong, truyện full Trăng Khuyết Cong Cong thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trăng Khuyết Cong Cong