Thấy mấy chữ kia, vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh hơi sững lại.
Thật sự cô hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây là tin nhắn mà người kiệm lời Lục Yến Lâm có thể gửi, sẽ không là trợ lý Trần gửi chứ?
“.........”
Trong chốc lát, Lâm Sơ Huỳnh không biết nên khen Lục Yến Lâm nói ngọt hay khen khao khát sống của anh vô cùng tốt, nhưng dù thế nào thì đều không thay đổi được chuyện anh qua loa với mình.
Hoặc là không muốn tự tay mình tháo cà vạt.
Nói ngắn gọn, hiện tại cần phải khen ngợi.
Lâm Sơ Huỳnh nhấn vào bức ảnh, cảm thấy Lục Yến Lâm nói rất đúng, nể tình anh có đôi mắt tinh tường.....
Tuy rằng mấy chữ này quá sến súa!
Cũng khá bình thường!
Nhưng lại phát ra từ miệng của Lục Yến Lâm!
Nếu không thì tha thứ?
Lâm Sơ Huỳnh ngồi ở bàn làm việc rối rắm vài phút, cuối cùng vẫn do dự nhắn lại một gói nhãn dán.
Hình như tha thứ một chút cũng không có gì.
Nhãn dán là ảnh động, cô gái nhỏ bốc lửa trên đầu, rất đáng yêu.
Thấy màn hình im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng xuất hiện nhãn dán cô gái nhỏ bán manh, Lục Yến Lâm bất giác nở nụ cười khẽ.
Lâm Sơ Huỳnh buông di động xuống bắt đầu xem tài liệu.
Tất cả mọi chuyện của Giải trí Thiên Nghệ đều có cách vận động của chính mình, cô làm bà chủ cũng không phải làm gì nhiều, cho nên rảnh rỗi xem danh sách nghệ sĩ.
Trong công ty tính cả minh tinh lớn nhỏ và thực tập sinh thì cũng gần một một nghìn người, trong đó 90% là không nổi tiếng.
Đó cũng là sự thật.
Lâm Sơ Huỳnh nhìn ảnh chụp, có vẻ đẹp hoang dã nhưng ảnh chụp trông nhạt nhòa, nên vẫn vô danh.
Mà hot search Thẩm Minh Tước treo mấy giờ nhanh chóng bị gỡ xuống, nhưng trí nhớ của cư dân mạng còn lâu mới nhanh biến mất như thế.
Khi Kiều Quả đến văn phòng báo cáo còn hơi do dự: “Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội đã nói với tôi, hot search không phải do bọn họ gỡ, chắc có những người khác ra tay.”
Hai ngón tay của Lâm Sơ Huỳnh gõ gõ trên mặt bàn mấy nhịp: “Rất dễ hiểu mà.”
Giọng điệu lười biếng.
Cô vừa mới ăn dưa của Thẩm Minh Tước xong, không cần nói nhiều cũng biết hot search này rõ ràng là Trình Minh Thành gỡ, về điểm này cô có ấn tượng khá tốt.
“Bên Trình thị bọn họ đã muốn chuẩn bị chụp poster trước, để khi nào tuyên truyền sẽ dùng.” Kiều Quả tiếp tục nói.
“Cô nói cho Thẩm Minh Tước là được.” Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, “Đúng rồi, cô sắp xếp một trợ lý đi theo Thẩm Minh Tước đi.”
“Vâng.”
Thực ra với địa vị hiện tại của Thẩm Minh Tước thì còn chưa cần đến trợ lý, dù sao cũng chẳng có gì bận rộn, nhưng Lâm Sơ Huỳnh muốn bồi dưỡng cô ấy, cứ mài giũa trước mai sau mới thoải mái hơn.
Tin tức rất nhanh ‘bay’ đến trong kí túc xá của Giải trí Thiên Nghệ.
Thẩm Minh Tước còn chưa có phòng kí túc xá riêng, phòng cô ở có hai bạn cùng phòng, đều là diễn viên, vẫn là diễn vai vật hi sinh với lời kịch ít đến đáng thương.
Nhìn thấy tin tức trên mạng, hai người đúng là có chút hâm mộ.
“Hot search này tôi lên một lần rồi, bị mắng cũng là được biết đến.”
“Tôi vừa mới xem qua, weibo của cô ấy phải tăng đến hơn một trăm nghìn fans, tôi diễn mấy bộ phim truyền hình cũng chưa đạt được con số mày đâu.”
“Nhưng mà.......kim chủ trước kia của cô ấy chính là giám đốc Trình thị?”
“Giám đốc Trình thị thật tuấn tú....sao vận khí bám vào người giàu có của cô ấy tốt vậy chứ....”
Lúc Thẩm Minh Tước bưng cái cốc đi ra, đối phương không đóng cửa, nghe thấy mấy lời xì xào này, cô vẫn bình tĩnh.
Mấy lời đó cô đã nghe qua không ít lần rồi.
Dù cho Trình Minh Thành có từng công khai hay cô có nói khi phỏng vấn, rằng quan hệ giữa bọn họ là quan hệ bạn bè nam nữ đứng đắn, thế nhưng người ngoài chẳng ai tin tưởng.
Thẩm Minh Tước gõ gõ cửa.
Tiếng nói líu lo của hai người bên trong im bặt đều nhìn về phía cửa, nhìn thấy Thẩm Minh Tước đứng ở sắc mặt kém đi nhiều.
“Sau này nếu nói xấu sau lưng người khác thì cũng đừng quên đóng cửa.”
Thẩm Minh Tước nở nụ cười nhẹ nhàng, đuôi mắt hơi rũ xuống, lời nói chứa đầy lạnh lùng và trào phúng.
Một người bên trong đi ra muốn đóng cửa.
Thẩm Minh Tước còn nói: “Vận khí của tôi đúng thật là rất may mắn, lúc yêu đương thì có bạn trai tuấn tú, khi chia tay lại gặp được bà chủ tốt là giám đốc Lâm.”
Sau đó mới thong thả ung dung về phòng ngủ của chính mình.
–––––
Mặc dù hot search đã bị gỡ nhưng diễn đàn không bị ảnh hưởng.
Giải trí Thiên Nghệ lại lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người, chuyện của Giang Tuyết Danh trước đó cũng bị lôi ra, nghiêm nhiên đã ghim lên trang đầu.
[Nói đến Giang Tuyết Danh, gần đây tôi không thấy cô ấy xuất hiện, chẳng lẽ lần trước nói chính là sự thật, đã bị phong sát?]
[Không có nghe tin tức phong sát gì á, vẫn đang hồ nghi lắm.]
[Hồ nghi +1, thực ra cũng xứng đáng, chuyện của cô ta cũng chẳng thể trách Giải trí Thiên Nghệ, tự làm tự chịu thôi.]
[Thẩm Minh Tước không biết kí hợp đồng với Giải trí Thiên Nghệ từ khi nào nhỉ?]
[Lần trước có người nói Giải Trí Thiên Nghệ đổi chủ mới, còn dã man lợi hại hơn.]
[Cho tôi xem ảnh chụp của chủ mới được không?]
[Hình ảnh/hình ảnh]
[Chỉ có 1 hình bóng mơ hồ, nhìn không ra là nam hay nữ, cũng không biết là thật hay giả.]
[Nếu không nhìn lầm thì chắc là tóc dài, là bà chủ đó.]
[Chị gái kính hiển vi lợi hại quá đi!]
[Vậy chẳng phải những tiểu thịt tươi của công ty gặp tai ương rồi sao, thương idol của Giải trí Thiên Nghệ quá đi.]
Bài post trên diễn đàn không tồn tại bao lâu, đã bị xóa.
Xóa lại có mới, có mới lại xóa.
Chuyện như này mỗi ngày đều xảy ra trên diễn đàn, tất cả mọi người đều biết công ty giải trí lúc nào cũng có thủy quân luôn nhìn chằm chằm từng giây từng phút nên không thấy kỳ quái chút nào.
Chẳng qua gần đây Giải trí Thiên Nghệ đúng là nổi bật quá.
Giám đốc bộ phận Quan hệ xã hội thấy Lâm Sơ Huỳnh không hề có dáng vẻ tức giận thì cũng không xử lý quyết liệt như trước.
Khi tới gần chạng vạng, điện thoại của Lâm Sơ Huỳnh vang lên.
Cô vừa mở ra, liền thấy tin nhắn gần như spam của Lục Nghiêu.
[Lục Nghiêu: Sao công ty của thím lại lên hot search?]
[Lục Nghiêu: Bọn thím không gỡ hot search thì có bị ảnh hưởng không?]
[Lục Nghiêu: Có muốn cháu nói cho........chú hai không?]
Nhìn mấy tin nhắn này, Lâm Sơ Huỳnh chỉ cảm thấy buồn cười có lẽ không đợi được tin trả lời của cô nên
Lục Nghiêu trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Khụ khụ, thím hai.” Lục Nghiêu ho khan một tiếng: “Cháu nhắn tin mà không thấy thím trả lời, thím xem tin tức trên mạng về Giải trí Thiên Nghệ chưa?”
“Thấy rồi.” Lâm Sơ Huỳnh day day thái dương, “Cậu đừng gọi tôi là thím hai, tôi cảm thấy như mình già đi ít nhất 10 tuổi ý.”
“Làm sao có thể, chú hai của cháu mới lớn hơn cháu 8 tuổi thôi.”
“..........”
Lục Nghiêu trêu đùa một lúc, sau đó chợt phản ứng lại bây giờ không giống trước kia nữa, thế nên vội vàng nói sang chuyện khác: “Chỗ tôi có thư mời tham dự triển lãm tranh, cậu có muốn đi cùng không?”
Gần đây cậu cũng khá ngoan, cảm thấy hình như bản thân cũng chưa có làm chuyện gì tội ác tày trời nên lại lần nữa cho phép mình cất cánh bay nhảy.
Lâm Sơ Huỳnh hứng thú: “Đi chứ.”
Dạo này cô rất nhàn hạ, hơn nữa cũng chẳng có show thời trang nào để xem, đi triển lãm tranh cũng rất tốt biết đâu lại gặp được bức tranh nào ưng ý thì mua luôn.
Lục Nghiêu nhỏ giọng hóng bát quái: “Cậu với chú hai của tôi sau tân hôn có tốt không?”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Cậu muốn hỏi cái gì?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Trắng Trợn Táo Bạo, truyện full Trắng Trợn Táo Bạo thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trắng Trợn Táo Bạo