Edit: Meimei
Tửu lâu Bán Nguyệt nằm ở phía đông khu chợ náo nhiệt nhất, tổng cộng có năm tầng, là tửu lâu lớn nhất thành Kinh Lăng. Trang hoàng cực kỳ xa hoa, khắp nơi lộ ra tinh xảo. Nghe nói bức hoành hay bình hoa hay các món đồ chơi nhỏ đều có giá trị vạn kim, rẻ nhất cũng có giá mấy trăm lượng bạc. Vì vậy có không ít kẻ trộm muốn vào đây nhưng từ trước đến nay đều chưa có ai thành công. Nói khoa trương như vậy nhưng thực sự khâu bảo hộ của tửu lâu Bán Nguyệt cực kỳ tốt. Không ít quan viên trong triều đều lựa chọn chỗ này bàn chuyện bí mật. Tô Tâm Ly mà có một tửu lâu như vậy thì nhất định sẽ xây dựng một mạng lưới quan hệ còn có thể thám thính không ít chuyện cơ mật. Đặc biệt là nếu có thể nắm giữ bí mật của những quan viên kia thì chính là nắm giữ sinh mạng của họ. Đáng tiếc nàng không có cái tài lực kia. Cho dù có nàng có thể xây nên một tửu lâu như vậy nhưng không thể làm cho nó được như tửu lâu Bán Nguyệt.
Có điều Tô Tâm Ly bất ngờ đây không phải là tài sản của bất kỳ kẻ nào ở Hoàng thành mà là của một thương nhân. Nghĩ đến Tề gia truyền kỳ kia, Tô Tâm Ly có chút hâm mộ. Nếu có một ngày Ngũ ca có thể làm ăn đến các nước Kim Quốc, Tây Việt, Nam Hạ, thậm chí là khắp cùng ngõ hẹp ở Lưu Ly Quốc, Tô Tâm Ly nghĩ cho dù Hoàng đế lo lắng phủ Định Quốc Công cũng không dám ra tay. Tuy thân phận thương nhân đê tiện nhưng đại thương như Tề gia, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kỵ. Dù sao nếu một người trợ giúp tài lực cho Kim Quốc hoặc là một quốc gia khác, cho dù Lưu Ly Quốc binh hùng tướng mạnh, cũng chưa biết ai thắng ai.
Tửu lâu Bán Nguyệt nằm ngay cạnh hồ Bán Nguyệt, một đoạn khác của con sông là hoa lâu lớn nhất kinh thành. Ban đêm hoa khôi của hoa lâu thường ngồi trên thuyền hoa biểu diễn. Những công tử kinh thành sẽ thuê thuyền nhỏ đi theo phía sau. Trên mặt sông treo rất nhiều đèn lòng tinh xảo, thuyền hoa cũng đèn đuốc sáng sưng, rất náo nhiệt. Ánh đèn soi bóng dưới mặt sông làm cho cảnh đẹp ý vui.
Lúc Tô Tâm Ly đến tửu lâu Bán Nguyệt, sắc trời không sai biệt lắm đã tối sầm. Đèn lồng ngoài cửa tửu lâu Bán Nguyệt đã được đốt lên. Tô Tâm Ly được Lưu Vân đỡ xuống xe ngựa. Nhìn thấy không một bóng người ở đại sảnh, nhếch miệng, xem ra đêm nay trưởng công chúa đã bao toàn nơi này.
Tô Tâm Ly được tiểu nhị của tửu lâu dẫn đường. Còn chưa lên lầu đã nghe bên ngoài truyền vào từng đợt âm thanh. Trước đây nàng luôn không thích những nơi nhiều người ồn ào. Nhưng đời trước lúc ở lãnh cung ngây người một tháng, nàng không thích ở một mình nữa. Ngoại trừ lúc tắm, lúc cần tĩnh tâm suy nghĩ mọi chuyện, thời gian còn lại, bên cạnh nàng sẽ luôn có người. Cho dù nàng không nói chuyện nhưng có người bên cạnh nói chuyện không ngừng, nàng liền cảm thấy an tâm. Cảm giác có người bên cạnh nói chuyện thật tốt.
Nàng biết Tam di nương nhất định rất tịch mịch. Một mình nàng ở lãnh cung một tháng liền sống không bằng chết, buồn chán đếm những vết thương trên thân thể mình, chứ đừng nói gì đến Tam di nương ngây ngô ở Lưu Phong uyển mười năm. Nàng giả ngây giả dại hoặc có lẽ chính là bị thực tế bức bách mà trở nên như vậy. Nàng không nỡ chết nhưng lại sống không nổi, vậy phải làm sao đây? Nàng khẳng định Tam di nương nhất định sẽ đáp ứng. Bởi vì như nàng nói, nàng ấy đã hai bàn tay trắng, bất luận như thế nào, tình huống của nàng ấy sẽ càng ngày càng hỏng. Nếu thân ở địa ngục, tại sao phải để cho những người hại mình sống tốt? Nàng quá hiểu rõ loại tâm tình này. Cái này chỉ cần có thể báo thù thì cho dù bán linh hồn mình cho ác ma cũng sẽ đồng ý.
Tô Tâm Ly được dẫn lên tầng bốn. Nghe nói tầng năm ở đây, ngoại trừ chủ tử của tửu lâu, đương kim hoàng thượng và một số người đặc biệt thì ai cũng không được tiến vào. Đây là quy định. Từ lúc tửu lâu Bán Nguyệt khai trương đến bây giờ vẫn luôn nghiêm khắc thi hành. Lúc nói chuyện, thái độ của mấy gã sai vặt ở đây ngạo mạn, một dạng hất mũi lên trời, không để ai vào mắt. Tô Tâm Ly được dẫn thẳng đến sương phòng lớn nhất tầng bốn. Trưởng công chúa và Phò mã đều đã đến. Cả sương phòng lớn như vây cũng chỉ có hai người bọn họ và một bàn đầy thức ăn. Tô Tâm Ly cười cười. Đối với việc không có Tạ Vũ Vi ở đây, Tô Tâm Ly rất hài lòng. Có điều Tô Tâm Ly nghĩ có lẽ Tạ Vũ Vi sẽ đến đây, nhưng bởi vì bị Tề Vân tặng cho 2 cái tát cho nên tạm thời không có mặt mũi ra ngoài gặp người.
“Trưởng công chúa, phò mã.”
Tô Tâm Ly đi vào, hướng hai người phúc thân.
“Mặt mũi thật lớn, lại có thể để ta và phò mã chờ ngươi lâu như vậy.”
Trưởng công chúa liếc mắt nhìn Tô Tâm Ly, hừ lạnh một tiếng. Phò mã đứng lên, ngượng ngùng cười cười:
“Tô tiểu thư, đến, nhanh ngồi xuống.”
Tô Tâm Ly cũng không giải thích. Trưởng công chúa hẹn nàng giờ Dậu một khắc đến tửu lâu Bán Nguyệt, nàng cũng không có đến trễ, là do bọn họ đến sớm. Hơn nữa thân phận trưởng công chúa cao quý thì sao, hiện tại là bọn họ muốn cầu cạnh nàng. Những việc khác, Tô Tâm Ly bội phục trưởng công chúa cơ trí nhưng liên quan đến vấn đề tình cảm, không đơn thuần là Tạ Vũ Vi. còn có phò mã, trưởng công chúa đều có cách xử lý tương tự nhau. Nàng ta giáo dưỡng Tạ Vũ Vi sai lệch, đồng thời còn làm thương tổn phò mã. Cho dù Phò mã có một vài di nương nhưng Tô Tâm Ly nghĩ Phò mã là một nam nhân tốt, cho dù trưởng công chúa không thể mang thai lần nữa, không thể vì Đỗ gia nối dõi tông đường thì hắn vẫn sẽ đối đãi với nàng ấy như lúc ban đầu. Trưởng công chúa đồng ý cho hắn nạp di nương, trong đó có một người coi như là thanh mai trúc mã của hắn, hắn đều luôn tránh. Trưởng công chúa còn không hài lòng cái gì nữa? Những di nương kia đều do nàng chủ động nạp cho phò mã, nếu nói nhìn ngột ngạt, vậy cũng là do nàng tự tìm. Từ trước đến nay, Phò mã vô hậu cũng là do trưởng công chúa một tay tạo thành. Tô Tâm Ly nghĩ, Tạ Vũ Vi ở phương diện này thật rất giống trưởng công chúa. Ví dụ như nói thủ đoạn cố chấp cường thế hung ác, tất nhiên nàng ta cũng chỉ kế thừa được điểm này thôi.
Tô Tâm Ly ngồi vào vị trí mà phò mã chỉ vào. Thủy Nhi và Lưu Vân cung kính đứng sau lưng nàng.
Vị trí Tô Tâm Ly đang ngồi vừa vặn có thể thu toàn bộ phong cảnh bờ sông vào mắt, nhìn bên dưới người đến người đi, khóe miệng Tô Tâm Ly không khỏi tràn ra nụ cười vui vẻ.
“Nếu người ngồi trên thuyền hoa là Tô tiểu thư, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt, không biết có bao nhiêu nam tử có thể ở nhà ngây ngô được?”
“Công chúa!”
Phò mã nhíu mày, nặng nề kêu một tiếng. Sắc mặt Lưu Vân cũng không tốt. Thủy Nhi nghe không hiểu, có điều thấy Lưu Vân như vậy liền biết đó cũng không phải là ý tốt gì. Có điều trên đường đến đây, tiểu thư luôn luôn nhắc nhở nàng trừ phi nàng ra lệnh nếu không cả nàng và Lưu Vân đều không được làm hay nói gì.
Sau Bách Hoa yến, nàng đã đi khuyên Vũ Vi nhưng Vũ Vi sống chết không đồng ý xin lỗi Tô Tâm Ly. Trưởng công chúa cũng không có cách nào đành suy nghĩ biện pháp chính là lén giải hòa. Nàng tìm Tô Tâm Ly, sau đó khiến Tạ Vũ Vi nói xin lỗi Tô Tâm Ly. Như vậy Tô Tâm Ly hết giận, mặt mũi của Tạ Vũ Vi và trưởng công chúa đều được bảo vệ. Vậy mà không nghĩ tới, sáng sớm hôm nay nhìn thấy trên mặt Vũ Vi có hai dấu bàn tay lớn, trưởng công chúa chắc hẳn người kia khí lực rất lớn mới làm cho mặt của Vũ Vi thành như vậy. Lúc đó Tạ Vũ Vi khóc lóc thảm thiết tìm chết, nói chuyện này nhất định là do Tô Tâm Ly làm. Trưởng côn chúa cũng cảm thấy như vậy. Nàng tức giận đến phát điên. Viên minh châu nàng phủng trong lòng bàn tay, ngày thường đánh cũng luyến tiếc, vậy mà bây giờ bị người đánh thành như vậy, trưởng công chúa không thể bỏ qua ủy khuất của nữ nhi, nàng quyết định tự mình ra mặt. Nàng không tin Tô Tâm Ly dám cãi lại lời nàng.
“Nếu đổi lại là quận chúa thì sao?”
Tô Tâm Ly mím môi, cười thành tiếng:
“Không biết còn có thể náo nhiệt được như bây giờ hay không?”
Sau khi sống lại, có rất nhiều chuyện mà Tô Tâm Ly đã suy ngĩ thấu triệt. Nàng không hề khinh thường nữ tử hồng trần. Nếu như làm như vậy có thể đạt được của chính mình, nàng cũng không ngại. Chỉ là nàng khó chịu sự khinh thường của trưởng công chúa, nàng ta cho rằng nữ nhi của mình là ai? Đều mang họ Tạ như trưởng công chúa, là người hoàng thất? Các nàng cho là như vậy sao? Bất quá là dựa vào công đức của tổ tiên mà thôi, còn coi người khác không ra gì. Cho dù muốn sĩ diện thì cũng nên nhìn rõ tình thế. Hiện tại những người mà trưởng công chúa dựa vào đều đứng về phía nàng. Nếu trưởng công chúa thức thời, nàng ấy nên nói Tạ Vũ Vi đè xuống tâm tình, sớm dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện chứ không phải mở miệng đâm chọc nàng như hiện tại. Thật coi nàng là quả hồng mềm muốn nắn thì nắn muốn bóp thì bóp. Sau chuyện này, nàng và trưởng công chúa coi như xong. Phủ công chúa tốt hay không cũng không có liên hệ gì với nàng.
Trưởng công chúa nghe Tô Tâm Ly nói nữ nhi của mình như vậy, trên mặt không che giấu sự tức giận. Phò mã sợ nàng tức giận thì mọi chuyện càng thêm rắc rối liền len lén kéo xiêm y của nàng ta. Hắn nhìn Tô Tâm Ly cười nói:
“Tô tiểu thư đói bụng rồi nhỉ. Đây đều là món ăn chiêu bài của tửu lâu Bán Nguyệt, Tô tiểu thư nếm thử xem.”
Phò mã nói xong thì bất đắc dĩ nhìn trưởng công chúa. Dưới đáy lòng thở dài. Rốt cuộc là từ lúc nào công chúa bắt đầu thay đổi thành như vậy? Sau đó càng không thể vãn hồi. Đã rất lâu rồi, hắn không thể nói lý với nàng. Nếu như hơn mười năm trước, nàn không bị thương ở trận chiến năm đó, có lẽ, nàng sẽ không thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay.
Tô Tâm Ly lễ phép hướng phò mã cười cười, cũng không cầm đũa. Thẳng đến khi trưởng công chúa và phò mã động đũa, nàng mới động đũa. Lễ nghi cử chỉ của nàng làm cho trưởng công chúa lớn lên trong hoàng cung không khỏi kinh ngạc. Cho dù tức giận, trưởng công chúa cũng không khỏi tán thành với ý kiến tranh chấp với Phò mã lúc nãy. Giáo dưỡng của Tô gia tiểu thư căn bản không phải là thứ mà Vũ nhi có thể so sánh. Chỉ cần nàng muốn, cái vị trí kia với nàng mà nói căn bản không có gì khó. Kỳ thực, Tô Tâm Ly sinh ra đã tôn quý, so với Vũ nhi của nàng chỉ có hơn chứ không kém.
Tô Tâm Ly đã từng là hoàng hậu. Quốc yến, gia yến, … đều tham gia không biết bao nhiêu yến tiệc. Cho dù là ngày thường trong hoàng cung cũng không thể làm sai dù chỉ một cử động hành động nhỏ, bởi vì tiêu chuẩn của hoàng hậu không thể đem đi so sánh với mấy tiểu thư được, tất nhiên là không thể soi mói.
Trưởng công chúa không chủ động nhắc đến chuyện của Tạ Vũ Vi, Tô Tâm Ly tất nhiên cũng không phải kẻ ngu mà chủ động nhắc tới đề tài này. Nàng thậm chí còn không mở miệng hỏi trưởng công chúa gọi nàng đến đây là vì chuyện gì. Nàng bình thản tựa như đang đi dự một buổi tiệc mà thôi.
Phò mã bất đắc dĩ cười. Hắn đã đoán ra, công chúa đi chuyến này sợ là sẽ không được như ý.
“Mỗi một món ăn đều rất tinh xảo, mùi vị cũng rất ngin. Công chúa, phò mã có lòng.”
Tô Tâm Ly lau miệng. Bất luận là công chúa hay phò mã đều không thể nói Tô Tâm Ly đang nói dối bởi vì vẻ mặt của nàng rất chân thành, hơn nữa mười tám món ăn trên bàn, nàng đều nếm qua một lần, nhiều nhất cũng chỉ có hai lần. Ít nhất cho dì phò mã có tâm cũng không nhìn ra được yêu thích của nàng.
Từ lúc Tô Tâm Ly bước vào căn phòng này, trưởng công chúa vẫn luôn chờ Tô Tâm Ly chủ động mở miệng nói chuyện trên Bách Hoa yến. Trưởng công chúa nghĩ, hai ngày cũng đủ để cho Tô Tâm Ly tỉnh táo. Tô Tâm Ly nên biết đối nghịch tranh cãi với nàng căn bản sẽ không có khả năng có kết quả tốt. Nàng trao danh hào Bách Hoa nữ cho Tô Tâm Ly đã là nhượng bộ rất lớn rồi. Trưởng công chúa nghĩ hẳn là Tô Tâm Ly phải cám ơn báo đáp, nàng ta nên lấy một trả một, vậy mà từ lúc vào đây, lâu như vậy mà Tô Tâm Ly không nói một câu. Vũ nhi cũng đã nói Tô Tâm Ly mạo phạm uy nghiêm của nàng, không phải là Tô Tâm Ly nên hướng nàng xin lỗi sao?
Đối với sự không thức thời của Tô Tâm Ly, trưởng công chúa tương đối không hài lòng, thậm chí là tức giận. Trưởng công chúa dùng sức đập tay xuống bàn một cái, phát ra một tiếng thanh thúy, tựa như đang nhắc nhở Tô Tâm Ly cái gì. Phò mã thấy thế ngoại trừ kinh ngạc xin lỗi Tô Tâm Ly, thì thở dài, căn bản không biết phải làm gì.
“Trưởng công chúa, đây là có chuyện gì? Ly nhi làm chuyện gì khiến người tức giận?”
Tô Tâm Ly đã biết còn hỏi, nàng không chút che giấu nhìn trưởng công chúa tức giận. Lưu Ly quốc hơn mười năm hòa bình, không chỉ khiến vị trí phủ Định Quốc Công khó xử, mà còn làm mất đi vẻ anh khí, cơ trí trên người trưởng công chúa. Cuộc sống quá mức an nhàn sẽ làm cho con người ngày càng ngu dốt. Đời trước nàng như vậy, đời này trưởng công chúa cũng như vậy.
Tô Tâm Ly nghĩ có lẽ đời trước phủ công chúa bị diệt vong không có quan hệ lớn gì đến nàng. Cho dù nàng không làm gì, phủ trưởng công chúa cũng sẽ không đối nghịch với Nhan Tư Minh bởi vì chuôi kiếm của trưởng công chúa đã sớm không còn sáng nữa rồi, sức ảnh hưởng của trưởng công chúa đã giảm, trưởng công chúa chỉ thuận theo ý nàng mà thôi. Vừa nghĩ như thế, Tô Tâm Ly liền cảm thấy mình không cần thiết phải áy náy với trưởng công chúa nữa.
Trước đây, trưởng công chúa nơi nơi bảo vệ Tạ Vũ Vi, nàng nghĩ đó là thiên tính của một người làm mẫu thân, thế nhưng hiện tại …
Tô Tâm Ly nghĩ nếu lần này nàng không đến phủ trưởng công chúa tham gia Bách Hoa yến thì nàng vẫn sẽ còn rất kính nể vị trưởng công chúa như trong trí nhớ kia. Nhưng khi trưởng công chúa quá mức thien vị Tạ Vũ Vi, Tô Tâm Ly nghĩ đây thật là một chuyện khó tiếp nhận. Bởi vì nàng đã sớm không còn là Tô Tâm Ly cúi đầu nhẫn nhịn như đời trước nữa.
Trưởng công chúa buồn bực:
“Ngươi còn không biết mình đã làm chuyện gì sao?”
Tô Tâm Ly vô tội nháy mắt:
“Ở đây chỉ có mấy người chúng ta. Hai nha hoàn của ta từ đầu đến giờ chưa từng mở miệng nói gì. Trưởng công chúa không phải tức giận Phò mã sao, này ta cũng thực sự không biết phò mã rốt cuộc ta đã làm gì chọc giận trưởng công chúa. Nếu không phải như vậy, này khẳng định là Ly nhi làm sai rồi.”
“Công chúa!”
Phò mã muốn khuyên nhưng trưởng công chúa lập tức ném cho hắn một ánh mắt giết người. Trưởng công chúa không biết nói cái gì cho phải. Nàng là công chúa thân phận tôn quý, thế nhưng lần này cùng phủ Định Quốc Công so đo tính toán, vậy mà chỗ dựa lớn nhất cũng không theo nàng, thái tử và tam điện hạ đều giúp đỡ Tô Tâm Ly. Hiện tại Tô tiểu thư tỏ thái độ. rõ ràng là không có ý tứ hòa giải.
“Chuyện lần này, đúng là Vũ nhi làm sai. Ta đã hảo hảo răn dạy nàng, nàng cũng đã bị dạy dỗ. Chuyện lần này, nể tình mặt mũi ta, ngươi cũng không cần làm quá. Nếu ngươi vẫn còn tức giận, lần tới chúng ta lại hẹn gặp ở đây, ta sẽ nói Vũ nhi nhận lỗi với ngươi.”
Tô Tâm Ly lẳng lặng nghe trưởng công chúa nói xong, mỉm cười nói:
“Lúc trước trưởng công chúa để Mộc cô cô đến lục soát người ta, người có suy nghĩ đến lập trường của phủ Định Quốc Công và tướng phủ hay không?”
Đọc đầy đủ truyện chữ Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ, truyện full Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Trùng Sinh Ta Làm Y Phẩm Đích Nữ