Editor. shpdarn
Thẩm Kỳ người này, ngoài mặt thì nho nhã ôn hòa, nhưng kỳ thật bên trong lại là con sói nham hiểm.
Đủ tự giác, đủ chuyên chú, nhưng cũng đủ tàn nhẫn, đủ bất cận nhân tình*.
(*) Bất cận nhân tình: Không có tình người
Trợ lý Trương điều tra ra được Trần Oánh Oánh là người nói chuyện vị hôn thê cho Chu Tư Đồng, Thẩm Kỳ lại nhớ đến chuyện ở tiệc sinh nhật của Thẩm Tụng Viện, mẹ con Trần Oánh Oánh gây khó dễ cho Chu Tư Đồng, đơn giản chính là thù mới hận cũ cùng tính một lần.
Công ty của ba Trần Oánh Oánh vốn đã có vấn đề về tài chính, mấy ngày nay vẫn luôn muốn mượn sức Thẩm Kỳ, để anh bỏ vốn cứu giúp một phen, nhưng bây giờ Thẩm Kỳ sao còn có thể bỏ vốn nữa? Dứt khoát sòng phẳng rút củi đáy nồi. Vì thế trong một đêm, công ty của ba Trần Oánh Oánh phá sản, Trần Oánh Oánh từ một tiểu thư nhà giàu giờ mất đi tất cả.
Giải quyết xong chuyện này, anh để trợ lý Trương đặt một chuyến bay gần nhất, đến chỗ ba mình nói chuyện huỷ bỏ hôn ước.
Vốn dĩ hôn ước này là ba anh tự mình chủ trương, anh còn chưa từng gặp mặt nhà gái, trước đó cũng một chút cũng không nghe được tiếng gió, đột nhiên ba anh gọi đến một cuộc điện thoại, nói chuyện liên hôn thương mại này, bắt anh sang năm cùng người ta kết hôn.
Tuy trước đây Thẩm Kỳ cũng kịch liệt phản đối chuyện hôn nhân thương mại như vậy, cũng nói chuyện mình đã có bạn gái, nhưng bất đắc dĩ là ba anh cực kỳ ngoan cố, chỉ tin tưởng vững chắc tôi là bố anh, anh là con trai tôi thì phải nghe lời tôi. Đến nỗi mặc kệ con trai ở bên ngoài yêu đương nhăng nhít thế nào, chơi bời thế nào, nhưng hôn nhân thương mại này thì nhất định phải tuân thủ.
Nhưng hiện tại, Thẩm Kỳ bất luận phải trả giá cao thế nào, anh cũng phải huỷ bỏ hôn ước này.
Đảo mắt một cái đã vào mùa đông, thời tiết ngày càng lạnh, tuyết lớn bay lả tả mấy ngày liền.
Chu Tư Đồng được nghỉ đông. Bởi vì trong lòng có tâm sự, bình thường cũng không muốn ra cửa, cứ như vậy ở không phải ở trong phòng đọc sách, ngây người, thì chính là viết tiểu thuyết.
Tối nay cô chạy deadline, từ chiều đến 10 giờ đêm viết một mạch 1 vạn chữ không ngừng nghỉ. Đợi làm xong rồi, cô đăng chương mới lên, liền thở phào nhẹ nhõm.
Đứng dậy rót cho mình một cốc nước để uống. Hai mắt còn đang vô cùng nhức mỏi, cô đi đến cửa sổ bên cạnh nhìn ra bên ngoài.
Hai ngày trước tuyết rơi rất lớn, hai ngày nay nhiệt độ không khí lại thấp, trên mặt đất, cành cây, nóc nhà tuyết cũng không tan đi, nhìn qua toàn một màu trắng toát.
Kỳ thật cũng không có gì đẹp,nhìn lâu còn thấy mỏi mắt. Chu Tư Đồng nhìn một hồi, định quay lại giường ngủ.
Nhưng cô vừa định mới xoay người lại, khóe mắt bỗng nhiên liếc thấy, dưới đèn đường trước mắt có một người đang đứng đó.
Người nọ thân hình thon dài, đang ngẩng đầu xa xăm nhìn về phía cô. Bởi vì thời tiết rất lạnh, hai tay người ấy đều xỏ trong túi áo khoác.
Dù cho có cách xa như vậy, nhưng Chu Tư Đồng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra đó là Thẩm Kỳ.
Từ sau hôm đó cô nói chia tay với Thẩm Kỳ, mấy ngày sau Thẩm Kỳ cũng không đến tìm cô nữa, thậm chí ngay cả một cái tin nhắn cũng không gửi cho cô, trong lòng cô chỉ cho rằng hai người sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, nhưng không ngờ lúc này anh lại đứng dưới tầng nhà cô, ngẩng đầu lên nhìn theo như vậy......
Đúng vào thời điểm lạnh nhất trong năm, gió quật qua cành cây không ngừng lay động, ngoài đường chẳng có lấy một người, nhưng Thẩm Kỳ vẫn cứ đứng đó không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn về phía nhà cô.
Chu Tư Đồng trong một giây quả thực không nhịn được muốn chạy như bay xuống với anh, nhưng cô vẫn cật lực nhịn xuống. Chỉ là đôi bàn tay đang cầm cốc nước đã siết chặt lại, nơi khớp xương xanh trắng một mảnh.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy, Thẩm Kỳ dưới ánh đèn đường ngẩng đầu nhìn cô, Chu Tư Đồng lại đứng trước cửa sổ nhìn về phía Thẩm Kỳ.
Chu Tư Đồng cũng không biết Thẩm Kỳ rốt cuộc có nhìn thấy mình hay không. Thời tiết quá lạnh, trong nhà và bên ngoài nhiệt độ chênh lệch rất lớn, trên kính cửa sổ cũng phủ lên một tầng sương.
Vậy nên anh còn đứng đó làm gì? Chỉ là muốn nhìn về phía nhà cô thôi sao?
Chu Tư Đồng không biết Thẩm Kỳ muốn làm gì, cô cũng không biết bản thân muốn làm gì. Hai người cứ như vậy yên lặng đứng một chỗ.
Qua hơn nửa tiếng sau, Chu Tư Đồng thấy Thẩm Kỳ xoay người rời đi. Bóng lưng bị đèn đường chiếu lên kéo dài ra, nhìn qua thật cô đơn tịch mịch.
Chu Tư Đồng chỉ cảm thấy mũi mình chua xót, rất muốn mở cửa sổ gọi theo anh, nhưng cuối cùng vẫn cật lực nhịn xuống.
Mà Thẩm Kỳ sau khi rời khỏi thì lập tức đi đến sân bay.
Mấy lần trước đàm phán với ba anh hiển nhiên đều không thành công, chỉ là lần này Thẩm Kỳ đứng trước mặt ông rất bình tĩnh nói: "Dù có như thế nào, con đều sẽ không kết hôn với đối tượng liên hôn mà ba chỉ định. Lần trước ba đã nói, trừ phi con không phải con trai của ba, nếu không con nhất định phải nghe theo lời ba. Mấy ngày nay con đã suy nghĩ kỹ, nếu đã như vậy, thứ lỗi cho con trai bất hiếu, sau này ba cứ coi như không có đứa con trai này đi."
Nói xong, anh cũng không còn gì để nói với ông nữa, đứng lên xoay người đi khỏi.
Ba anh nghe xong, tức đến nỗi khoé mắt như muốn nứt ra, kêu lớn một tiếng: "Thẩm Kỳ."
Thẩm Kỳ bước chân không dừng lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Ông ở sau lưng cười lạnh: "Chỉ vì một đứa con gái mà anh dám nói với tôi những lời đó, còn không nhận người ba là tôi. Được, được lắm, nếu đã không phải con trai tôi, vậy từ nay về sau anh cũng không còn là chủ tịch tập đoàn Thẩm thị nữa. Sau khi tôi chết, một phân tiền của tôi anh cũng đừng hòng nhận được."
Thẩm Kỳ như không nghe thấy, tiếp tục bước đi.
Ba anh đã tức đến nói không ra lời.
Ông vạn lần không ngờ tới Thẩm Kỳ thế nhưng tình nguyện vứt lại hết thảy, chỉ để ở bên một cô gái, cô gái kia tốt đến vậy sao?
Nhưng Thẩm Kỳ đã không muốn giải thích nhiều chuyện như vậy nữa, anh đặt một chuyến bay gần nhất quay về.
Đến nơi đã là buổi tối, anh đi thẳng đến tiểu khu nhà Chu Tư Đồng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Vì Em Mà Đến, truyện full Vì Em Mà Đến thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Vì Em Mà Đến