cô gái mặc váy dài chậm rì rì đi trên bờ cát, bóng dáng nàng nhỏ yếu, lúc nhìn xa mặt biển có cảm giác cô đơn mà lênh đênh.
Bất quá, chỉ là thoạt nhìn bề ngoài mà thôi.
Liêu Đình Nhạn nhìn mặt biển nơi xa, nghĩ thầm không biết hôm nay Chu thẩm sẽ làm món ăn gì, buổi sáng nhìn thấy bà ấy mua mực, hẳn là hầm canh, nhưng mà nói thật ra mực nướng vẫn tương đối ngon a.
Tức giận là nếu không phải vừa tới thế giới này không bao lâu, nhân thiết không thể dễ dàng thay đổi, nàng đã trực tiếp yêu cầu mực cay nổi tiếng.
Tối hôm qua mới vừa có một trận mưa to, nửa đêm còn nổi cuồng phong, cả đêm cũng chưa ngừng, lúc này bờ biển có một ít cá nhỏ, tôm nhỏ linh tinh vụn vặt, xác các con vật nhỏ đều là bị sóng biển đánh lên tối hôm qua.
Liêu Đình Nhạn nghĩ đến cơm trưa, ở bờ biển càng đi càng xa.
Sau đó, ở phía sau một khối đá ngầm, nàng thấy một người cá.
Nhân ngư.
Thế giới này vì sao lại có người cá?
Người cá loại động vật này tồn tại chân thật sao? Liêu Đình Nhạn cả kinh liên tiếp lui vài bước, mới nhớ tới nếu mình có thể xuyên qua đến thế giới này, vậy ở đây có mỹ nhân ngư tồn tại hình như cũng không có gì kỳ quái.
Nàng đi qua, phát hiện người cá hình như là đã chết, vẫn không nhúc nhích, vảy trên đuôi đều sắp khô, đó là màu giống đuôi khổng tước, trong xanh đậm mang theo một chút lam, nếu có ánh sáng chiếu vào, hẳn là sẽ đặc biệt đẹp, bất quá hiện tại bởi vì khô cạn mà có chút ảm đạm.
Chẳng lẽ tối hôm qua sóng to đánh lên bờ biển.
Liêu Đình Nhạn nhìn người cá to bằng cá heo biển bị mắc cạn, suy xét mình rốt cuộc nên báo nguy hay không, nàng lấy thái độ cẩn thận quan sát sinh vật nguy hiểm chậm rãi tiếp cận, nhanh chóng sờ soạng cái đuôi cá một phen.
Liêu Đình Nhạn “.....” ta sờ được cái đuôi người cá rồi, lần xuyên qua này đáng giá.
Nàng sờ soạng hai cái người cá vẫn không nhúc nhích, lá gan chậm rãi to lên, chuyển sang một bên nhìn mặt người cá. Người cá kia một mái tóc như rong biển ở trên mặt, bên trên còn quấn chút rong biển, Liêu Đình Nhạn thấy không rõ, thật cẩn thận đẩy tóc dài đen nhánh ra.
thật đúng là một mỹ nhân ngư, nam nhân có một khuôn mặt tuấn tú, trưởng thành như vậy, nhất định là người cá tốt, nếu đã chết, vẫn không nên báo nguy, để hắn nhập hải vi an thôi.
Liêu Đình Nhạn lại sờ soạng đầu tóc, vây đuôi, ngực của người ta, tò mò đủ rồi mới kéo hắn về biển, hiện giờ thân thể này của nàng nhỏ hơn trước kia, kéo không nổi một người cá lớn như vậy, trên đường nghỉ ngơi hai lần, vì càng dễ di chuyển, nàng không thể không ôm cánh tay người cá, để ngực hắn kề sát mình, nhiệt độ lạnh lẽo làm nàng xác định thêm một bước, thật sự đây là một người cá chết.
thật đáng tiếc.
Rốt cuộc nàng đi tới biển, đang nghĩ ngợi tới như vậy đã đủ sâu chưa, bỗng nhiên cảm giác người cá chết trong tay động đậy, tiếp theo tay nàng tê rần, người cá bỗng nhiên nhảy vào trong biển, Liêu Đình Nhạn bị một bàn tay lôi kéo, ngã theo vào, nàng cũng chưa phản ứng lại đã bị người cá kẹp lấy mang vào trong biển.
Người cá là bị sờ tỉnh, hắn cảm giác được trên người mình bởi vì mất nước mà bị bỏng, đặc biệt là đuôi cá, gió biển tựa như dao nhỏ thổi mạnh làm đau. hắn bị bão lốc tối hôm qua đẩy lên bờ biển, không cẩn thận hôn mê bất tỉnh, không ngờ sẽ hôn mê lâu như vậy.
hắn quen du hành ở trong sóng to gió lớn, đây là lần đầu tiên xui xẻo như vậy, thế nhưng bị đập lên bờ.
hắn không mở mắt, bởi vì nhận ra bên cạnh có một hô hấp xa lạ, đó là nhân loại. Sát ý trong lòng nháy mắt bạo trướng, chỉ không có sức lực, đành an tĩnh ngủ đông.
Con người kia thật cẩn thận sờ đuôi hắn, lại giật tóc hắn, sờ soạng một chút vây cá, hô hấp vì áp lực mà khẩn trương làm hắn nghe thấy rõ ràng, là một con người thực nhỏ yếu, người cá giật giật tay có móng vuốt sắc nhọn, suy xét nên dứt khoát động thủ giết nhân loại này không, ngón tay hắn hẳn có thể cắt qua yết hầu nàng, hoặc là chọc thủng bụng nàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, nhân loại này thế nhưng sẽ ôm hắn về trong biển. Con người gặp được người cá, từ trước đến nay đều bắt đi, phàm là người cá bị mang đi đều sẽ không có kết cục tốt, điểm này hắn biết rõ.
Nhưng nhân loại này, nhỏ nhỏ gầy gầy, ánh mắt nhìn hắn không có tham lam, động tác rất nhỏ động vào tóc và cái đuôi của hắn, giống như là cá nhỏ trong biển tò mò thò qua, làm sát ý sôi trào trong lòng hắn không thể hiểu được tiêu tán không ít.
Cái đuôi bị bỏng đụng vào nước biển, nước biển mát lạnh nháy mắt làm hắn cảm thấy một trận thoải mái. Người cá ở trong nháy mắt tiến vào biển, thuận tay kéo nhân loại cùng xuống.
Trong một khắc hắn muốn kéo nhân loại này vào trong biển dìm chết đuối, cho nên hắn gắt gao túm nàng, ấn nàng vào trong nước.
Nàng giống như bị dọa, đôi mắt mở rất to nhìn hắn, váy màu trắng phiêu đãng ở đáy nước, trong miệng toát ra mấy cái bọt nước.
Trong miệng Liêu Đình Nhạn ùng ục ùng ục toát ra mấy cái bọt nước, nàng cảm giác mình sắp chết, trong lòng chửi một tiếng, người cá này đang câu cá hay là săn thú a. hắn có phải cố ý nằm ở đó rình mồi hay không. Lớn lên có một khuôn mặt tiểu bạch kiểm, sao có thể làm loại chuyện không biết xấu hổ này.
Nơi này có cá giết người, có ai quản hay không nào?
Trong biển là lãnh địa của người cá, hắn muốn giết chết nàng càng dễ như trở bàn tay. Liêu Đình Nhạn nghĩ mình xuyên tới đây không đến mấy ngày, còn chưa kịp hưởng thụ biệt thự to bên bờ biển, cũng chưa kịp dùng nhiều tiền tiết kiệm như vậy, chưa nếm thử tư vị phú bà, nháy mắt trong lòng liền nổi giận, nàng lung tung giãy giụa, bắt được tóc dài đen nhánh như rong biển của người cá, làm lơ đối phương tiểu bạch kiểm táo bạo nổi bão, cắn một ngụm vào mặt hắn, sau đó nàng tự mình sặc vì chết khiếp.
Trước khi Liêu Đình Nhạn ngất xỉu đi, ở trong lòng lớn tiếng kêu lên: “Nếu ta chết, ta nguyền rủa ngươi cả đời không tìm thấy lão bà, ngươi cái đồ người cá tiểu bạch kiểm giảo hoạt này”.
Có thể là nàng nguyền rủa hiệu quả, nàng phát hiện mình không chết, tỉnh lại ở một bờ biển hoang vắng, cả người ướt đẫm. Liêu Đình Nhạn hắt xì, mờ mịt nhìn quanh bốn phía, đây mẹ nó là chỗ nào a?
Đây hình như là hòn đảo, còn là đảo rất nhỏ, nàng đi một vòng xung quanh mới tốn khoảng hơn mười phút. Cho nên đây là muốn cho nàng cầu sinh ở hoang đảo. Nàng nhìn nhìn tay mình trắng nõn, đây đâu phải là hoang đảo cầu sinh, rõ ràng chính là tuyệt địa cầu sinh.
Nháy mắt nàng liền nằm xuống bờ cát.
Mệt mỏi quá a, dứt khoát chờ chết trở về thôi.
Nàng nằm xuống không bao lâu, có người dùng nước phun nàng.
Liêu Đình Nhạn ngồi dậy, thấy cách đó không xa người cá tiểu bạch kiểm ở trong biển, trong tay hắn cầm con cá bụng tròn vo, bóp bụng cá, thông qua miệng cá phun nước tới chỗ nàng bên này.
Liêu Đình Nhạn “.....” mẹ ngươi.
Nàng nắm một nắm cát ném về phía người cá bên kia, cát ném không xa, nửa đường đã bị gió thổi. Người cá tiểu bạch kiểm táo bạo kia thấy thế, lộ ra biểu tình cười nhạo.
Liêu Đình Nhạn “.....” ta đã nhận được giáo huấn, lần sau gặp phải sinh vật kỳ quái nên báo nguy trước, tự mình xử lý là không có kết cục tốt.
Còn có, phun đủ rồi nha em gái ngươi, ngươi phun nước phun nghiện rồi có phải không, xin lỗi con cá tròn vo trong tay ngươi a.
Liêu Đình Nhạn bò dậy, nổi giận đùng đùng đi về phía trước hai bước, lại lập tức cảnh giác dừng lại, gia hỏa này có phải muốn kích nàng đi đến hay không, người cá cẩu bức giảo hoạt này đã lừa nàng một lần, không thể tin tưởng.
Người cá giống như từ trên nét mặt nàng đoán được nàng suy nghĩ cái gì, phát ra một tiếng cười nhạo, sau đó hắn nâng tay lên, ném một con cá khác to bằng cánh tay về phía Liêu Đình Nhạn. Liêu Đình Nhạn chưa kịp trốn, bị đập vào ngao một tiếng chìm vào bờ cát. Nàng bò dậy nhìn con cá sống còn ở trên người mình hất đuôi, không dám tin tưởng mà trừng người cá kia. Mẹ nó, ngươi dùng cá lớn như vậy làm vũ khí ném ta.
Sao ngươi không dứt khoát dùng cục đá đi.
Liêu Đình Nhạn tức giận đến không nhẹ, đôi tay cần con cá kia ném trở về, đáng tiếc nàng ước lượng không tốt, chỉ ném tới khu nước cạn, cá lớn quẫy một hồi trong nước liền vung cái đuôi muốn chạy, bị người cá cách đó không xa duỗi tay nhanh chóng bắt về.
hắn giống như cũng có chút tức, cau mày nhìn Liêu Đình Nhạn, lại lạnh mặt bang một tiếng đem ném con cá lên bờ cát, lúc này Liêu Đình Nhạn né tránh, nàng nhìn con cá bên chân, chống nạnh nghĩ, chính xác lúc này không chịu được a. Ngươi có bản lĩnh thì ném tiếp, xem ngươi còn có thể ném trúng ta sao?
Người cá nhìn ra nàng khiêu khích, lộ ra một cái biểu tình phức tạp, dù sao trên mặt hắn tràn ngập khinh thường “Người này có phải đứa ngốc hay không?”.
Đuôi cá màu lam khổng tước của hắn chống ở trong nước, cả người giống mũi tên biến mất vào trong nước biển.
hắn vừa đi, Liêu Đình Nhạn liền ngồi xổm xuống, nàng ngồi ở trên bờ cát thở dốc, nhìn con cá to xui xẻo bên cạnh đồng dạng đang thở dốc. Ừ, đây hình như là một loại cá nàng từng ăn, hai ngày trước Chu thẩm đã mua, hình như còn rất đắt, nàng nhớ rõ chất thịt không tồi còn ít xương, ăn sống cũng có một phen phong vị khác, ừm ăn sống a.
Liêu Đình Nhạn rốt cuộc phát hiện không đúng chỗ nào. Đúng vậy, nếu người cá muốn ném nàng, vì sao không cầm cục đá lại dùng cá. Chẳng lẽ, đây không phải ném nàng, là mang cho nàng thức ăn.
Bị con cá xui xẻo kia dùng một con mắt cá chết trừng mình, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc tỉnh táo, sau đó túm lấy đầu tóc mình lâm vào mờ mịt, không phải, người cá âm hiểm táo bạo kia không phải muốn dìm nàng chết đuối sao, cần gì cho nàng ăn.
Nàng cho rằng người cá kia sẽ ném nàng một mình ở chỗ này, nhưng trên thực tế hắn trở về thực nhanh, vẫn dừng ở vị trí kia, cách nàng một khoảng, hai người một ở trong nước, một ở trên bờ.
Người cá nhìn con cá không nhúc nhích ở bên chân nàng, lại giơ tay ném một con cá nữa.
Liêu Đình Nhạn do dự hỏi “Cho ta ăn?”
Nàng phát hiện người cá không biết nói, nhưng hắn hình như có thể nghe hiểu lời nàng nói, dùng cái mũi hừ ra một tiếng, lại liên tiếp ném vài con cá nhỏ cho nàng.
hắn giống như cũng không phải rất xấu, Liêu Đình Nhạn hơi ghé sát vào một ít, kêu: “Ngươi có thể đưa ta trở về hay không a”
“Ngao” nàng bị một cái vỏ sò đập vào giữa trán. Lại nhìn, người cá đã bơi đi.
Liêu Đình Nhạn bắt lấy vỏ sò kia, vuốt cái trán tức giận hô to “A”, con cá này làm cái gì?
Sau đó nàng phát hiện trong cái vỏ sò kia có một viên trân châu tròn vo, không phải trân châu nguyên bản trong vỏ sò, mà là vỏ sò sạch sẽ xinh đẹp, bên trong đặt riêng một viên trân châu, tỏa một loại ánh sáng nhu hòa màu hồng nhạt.
Liêu Đình Nhạn “.....” người cá thật sự quá khó hiểu.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ, truyện full Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ