Editor: Kỳ Giản Niệm
55.
Kết thúc lớp 11, bước sang lớp 12, kỳ nghỉ hè chỉ kéo dài trong 15 ngày cuối cùng của tháng 8.
Tôi đã đổi rất nhiều chỗ, ngồi cùng bàn với nhiều bạn khác nhau, nhưng có một điều không hề thay đổi, đó là cô ấy vẫn luôn ngồi trước tôi.
Tôi không biết Liễu Hiểu Vũ nhìn nhận tôi thế nào.
Chỉ cần cô ấy không hỏi, không từ chối, thì tôi sẽ luôn yên tâm, thoải mái đứng bên cạnh cô ấy.
56.
Ảnh đại diện QQ của Liễu Hiểu Vũ là hình con vịt Donald, lúc đầu, chúng tôi rất ít khi nhắn tin cho nhau, nhưng dần dần, nếu không nói chuyện phiếm thì chúng tôi sẽ chúc nhau ngủ ngon, rồi chìm vào giấc ngủ.
57.
Sổ nhật ký của tôi dày gần bằng một ngón tay, gần đây tôi đã viết hết sổ, hầu hết đều viết về cô ấy.
Lúc nửa đêm, tôi sẽ viết lại tình cảm say đắm thời thiếu niên của mình.
Mỗi một ngày, mỗi một ngày đều viết về cô ấy, nhưng cô ấy lại không hay biết.
58.
Tôi muốn học chung trường đại học với cô ấy, tôi muốn được ở bên cô ấy.
59.
Rất nhanh đã đến kỳ thi thử đầu tiên trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi học thuộc từ đơn đến nỗi choáng váng đầu óc, nhưng trời không phụ tôi, thành tích của tôi rất tốt, đặc biệt là tiếng Anh, hơn cả mong đợi của tôi: 132 điểm.
Cô ấy hơn tôi 11 điểm.
60.
Trường học tổ chức đại hội thể thao, nhưng chẳng liên quan gì đến khối 12 cả.
Hai năm vừa rồi tổ chức đại hội thể thao, tôi đều đăng ký thi chạy tiếp sức và nhảy xa.
Năm lớp 11.
Tôi là người chạy thứ ba, lúc đứng ở vạch xuất phát chờ người chạy thứ hai tới, bên tai tôi vang tiếng reo hò cổ vũ, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng cô ấy, vội quay đầu tìm bóng dáng cô giữa biển người.
Cô ấy vẫy tay với tôi, hét to: “Cố lên!”
Tôi sẽ không bao giờ quên được nụ cười tươi tắn của cô ấy trên đường đua sôi nổi hôm đó.
61.
Tháng 5 lặng lẽ đến gần.
Tầng 3 của trường không còn hình ảnh học sinh trêu đùa nhau nữa, ngay cả lúc đi WC, trong tay ai nấy cũng cầm một quyển sách nhỏ.
Thi đại học…
Thời gian…
Trôi nhanh thật.
62.
Buổi sáng, sau khi tan học, có vài bạn nằm sấp xuống bàn, tôi đi lên trước, kéo nhẹ bím tóc của cô ấy, vì để tiện cho việc gội đầu, cô ấy đã cắt tóc ngắn.
“Đi ăn cơm thôi.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó nhanh chóng thu dọn sách vở, cùng tôi rời khỏi lớp.
Cô ấy đi sau tôi nửa bước, đến một ngã rẽ, cô ấy đột nhiên gọi tôi lại: “Phương Trạm…”
Tôi quay đầu lại, thấy cô ấy đút hai tay trong túi, mím chặt môi, tôi nhướng mày, hỏi: “Sao thế?”
Cô ấy muốn nói lại thôi, mãi mới hạ quyết tâm, cất bước đi về phía trước, “Mình… mình muốn… ở bên cậu…”
Tôi không ngờ cô ấy lại nói vậy, hơn nữa còn nói vào thời điểm này.
Không chờ tôi trả lời, cô ấy lại vội vàng nói: “Mình muốn học chung đại học với cậu.”
Xung quanh không có người, cô ấy nói xong thì im lặng, khẩn trương nhìn tôi chằm chằm.
Nhìn bề ngoài, trông tôi có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đang liều mạng kiềm chế khóe miệng của mình, trong lòng ngọt ngào đến nỗi muốn nổ tung rồi…
Cuối cùng, tôi không nhịn nổi cười rộ lên, cúi đầu ghé sát vào vành tai đỏ ửng của cô ấy, cô ấy không né tránh.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã, truyện full Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xin Hãy Giữ Cho Nhịp Tim Luôn Rộn Rã