Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nói thật, Vệ Chiếu cũng muốn đồng ý ngay và luôn.
Loại em gái lòng dạ hiểm độc này một kẻ mù lòa như hắn thật sự không giải quyết được, trực tiếp ném cho Lý Vân Hạo không phải tốt hơn sao? Dù cho là tương ái tương sát cũng tốt, là ngọt ngọt ngào ngào cũng được, ít nhất hắn không cần phải phiền não như vậy nữa.
Nhưng nếu hắn thật sự làm vậy, thì chỉ sợ một giây sau Vệ Liên Hoa đã muốn ra tay với hắn trước rồi. Hắn cũng không thể trông cậy vào một cô em gái như thế có thể có bao nhiêu tình cảm sâu đậm với hắn.
Trên thế giới có loại em gái coi trọng tình thân như Vệ Băng Thanh và Vệ Thiên Phượng, thì tất nhiên cũng có loại em gái có thể đạp lên thi cốt người thân mà đi về phía trước như Vệ Liên Hoa.
Cũng như khi làm nhiệm vụ, không phải sẽ luôn thuận buồm xuôi gió không gặp nguy hiểm gì.
"Nhị ca, bây giờ đã là thời đại mới, em không thể tùy tiện đưa Liên Hoa cho anh được." Vệ Chiếu lắc đầu, "Liên Hoa, cô tới đây một chút."
Vệ Liên Hoa vừa lên lầu, thì đã nghe thấy một câu như vậy, trong lòng cũng bồn chồn vô cùng.
"Tam thiếu gia." Liên Hoa cúi đầu, lặng lẽ đi đến bên cạnh Vệ Chiếu.
"Cô cũng biết tôi mù lòa, tự chăm sóc bản thân mình cũng không được, cô ở chỗ tôi cũng chỉ làm trễ nãi bản thân mình thôi." Vệ Chiếu thở dài, dường như rất u buồn, "Nhị ca của tôi có bản lĩnh, bên đó tiền tháng cũng nhiều, cô có muốn đến chỗ Nhị ca không? Bây giờ Nhị ca ở ngay đây, tôi có thể cam đoan với cô, Nhị ca nhất định sẽ đối xử với cô không tệ, nếu Nhị ca không tốt với cô, thì lúc nào cô cũng có thể về tìm tôi."
Lý Vân Hạo không nghĩ tới Lý Chiêu lại tốt với một nha hoàn đến thế?
Nhưng đối phương rất thức thời, chuyện này khiến trong lòng Lý Vân Hạo cũng thoải mái không ít.
Hừ, Lý phu nhân đúng là chiếm hố xí mà không thải phân, rõ ràng không có lấy một đứa con trai nào, lại nuôi một thằng mù lòa như bảo bối. Nha hoàn tên Liên Hoa này luận về tướng mạo thì tuyệt đối là đứng đầu trong phủ, nha hoàn thế này không cho người khác, lại đưa tới cho một tên mù lòa không nhìn thấy gì, không phải lãng phí thì là gì chứ?
"Tam thiếu gia, phu nhân gọi tôi tới hầu hạ ngài, ngài đừng đuổi tôi đi mà." Liên Hoa nói quỳ là quỳ, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Không phải tôi đuổi cô đi." Vệ Chiếu dùng ngôn từ tốt đẹp nói, "Tôi chỉ cảm thấy cô ở chỗ tôi thì quá lãng phí nhân tài. Hơn nữa Liên Hoa à, cô cũng phải biết, tôi... Vị hôn thê của tôi sắp tới đây rồi. Xin lỗi, tôi không thể để cô ấy hiểu lầm."
Lời Liên Hoa chuẩn bị sẵn lập tức bị chặn trong miệng.
Cô ta ngược lại muốn cho thấy mình tuyệt đối không hai lòng, nhưng rất rõ ràng nói cũng không có tác dụng gì.
Người ta cũng đã nhắc đến vị hôn thê luôn rồi, cô ta nói cũng không có tác dụng gì.
Vệ Liên Hoa có chút hối hận vì lúc trước mình đã nói rất rõ với Lý Chiêu, khiến cho bây giờ Lý Chiêu hoàn toàn không có tình cảm gì với mình.
"Nhị ca, bây giờ trong nhà Liên Hoa không còn ai, cô ấy cũng không ký giấy bán đứt cho nhà chúng ta, nếu anh cảm thấy Liên Hoa tay chân vụng về, thì trả cô ấy về đi." Vệ Chiếu cảm thán một tiếng, dường như rất không nỡ.
"Tam đệ bỏ được thứ yêu thích thật đúng là không thể tốt hơn." Lý Vân Hạo cười tủm tỉm đáp, "Vậy đi, về anh sẽ nói với quản gia một tiếng, để tiền tháng của Liên Hoa tăng thêm một nửa."
"Vậy thì cảm ơn Nhị ca."
Lý Vân Hạo ngược lại còn muốn nói vài lời với Vệ Liên Hoa, nhưng bây giờ rõ ràng không phải thời điểm gì tốt, sau này còn nhiều thời gian, ngược lại cũng không vội một lát này.
Đợi sau khi Lý Vân Hạo đi rồi, Vệ Chiếu mới gọi Vệ Liên Hoa.
Ừm, hắn biết Vệ Liên Hoa vẫn đang quỳ, chỉ là quên cho cô ta đứng lên mà thôi.
Dù sao Vệ Chiếu là tên mù, không nhìn thấy mà.
"Liên Hoa, tôi biết trong lòng cô rất tủi." Vệ Chiếu thành thật nói, "Nhưng cô cũng nhìn thấy đấy, tôi bị mù, hoàn toàn không có cách nào bảo vệ được cô. Nhị ca là một người tốt, chưa từng nghe nói anh ấy đánh chửi hạ nhân bao giờ, cô qua bên kia tôi cũng yên tâm hơn."
Vệ Liên Hoa âm thầm cắn răng trong lòng, nhưng nhìn thấy Tiểu Mã còn ở bên cạnh, chỉ có thể giả bộ ra dáng vẻ tủi thân vô cùng, "Nhưng em chỉ muốn hầu hạ Tam thiếu gia."
"Cô gái ngốc, người thường đi chỗ cao tránh chỗ nước trũng. Sau khi tôi kết hôn, đại khái cũng sẽ rời khỏi Lý gia." Trên mặt Vệ Chiếu hiện ra vẻ đau thương, "Cô cũng biết, tôi không phải người của Lý gia, không có đạo lý thành hôn rồi mà vẫn tiếp tục ở Lý gia được, đến lúc đó chắc chắn tôi không thể mang cô đi cùng, lúc ấy, cô cũng chỉ có thể ở lại Lý gia làm một nha hoàn cấp thấp nhất. Bây giờ cô đi theo Nhị ca mới tốt cho tương lai của cô nhất."
Vệ Liên Hoa âm thầm bĩu môi trong lòng, anh có thể thành hôn hay không còn chưa nhất định đâu?
Nhưng suy nghĩ một chút, mọi chuyện đã có biến đổi vì mình trùng sinh, từ góc độ của Lý Chiêu mà nghĩ, nếu thật sự hắn sắp rời khỏi, thì đưa tiễn mình đi cũng là hắn tốt bụng.
Nhưng xui ở chỗ lại có lòng tốt mà làm chuyện xấu!
Vệ Liên Hoa nghẹn một ngụm máu trong lòng, không biết phải làm sao mới nôn ra được.
"Được rồi, cô gái ngốc, sau này cô sẽ hiểu ý của tôi thôi." Vệ Chiếu giơ tay khoác lên vai Tiểu Mã, "Chúng ta về đi."
Tiểu Mã tất nhiên rất vui vì Tam thiếu gia đã đưa tiễn Vệ Liên Hoa này đi, tâm tư của nha hoàn này hoàn toàn không đặt trên người Tam thiếu gia, đưa tiễn cũng là chuyện tốt.
Chờ trở lại Lý gia, Vệ Chiếu bảo Tiểu Mã thả ra tin tức Vệ Liên Hoa sắp đến chỗ Nhị thiếu gia hầu hạ, cứ nói là Nhị thiếu gia chủ động mở miệng muốn người, tốt nhất là phóng tin tức tới chỗ Đại thiếu gia đi, nhấn trọng điểm vào chỗ Nhị thiếu gia "cường ngạnh" và Vệ Liên Hoa "không tình nguyện".
"Vâng." Tiểu Mã cũng không hỏi nhiều, Tam thiếu gia bảo làm gì thì làm như thế.
Tiểu Mã không giống Vệ Liên Hoa, nếu Tam thiếu gia thành thân, chắc chắn Tiểu Mã sẽ cùng đi theo Tam thiếu gia rời đi, ai bảo hắn là "đôi mắt" chứ?
Lý phu nhân bên kia Vệ Chiếu tự đi qua giải thích một phen, mặc dù Lý phu nhân hơi tức giận, nhưng cũng cảm thấy là mình nghĩ thiếu sót, đặt một nha hoàn xuất sắc như vậy bên cạnh con nuôi, quả thật không được hay cho lắm.
"Còn nói Vân Hạo là người đọc sách, là thanh niên tiến bộ, tôi thấy cũng chỉ như vậy mà thôi. Danh tiếng của các lão gia phái cũ nó đúng là vô sự tự thông." Lý phu nhân khó tránh khỏi có chút bất mãn, Lý Vân Hạo này không phải là ức hiếp Lý Chiêu mù lòa sao, không thì sao lại dám ra mặt mà đòi một nha hoàn chứ?
Người có suy nghĩ về Lý Vân Hạo tương tự vậy cũng không chỉ có một mình Lý phu nhân.
Nhất là Lý Vân Phi, cực kỳ tức giận với chuyện này.
"Nhị đệ làm sao vậy chứ? Tam đệ vốn đã hành động không được tiện, Vệ Liên Hoa này là nha hoàn bên cạnh chăm sóc Tam đệ, nói lấy là lấy, sau này cuộc sống hằng ngày của Tam đệ do ai lo lắng đây?" Lý Vân Phi nhớ tới Lý Chiêu, cảm thấy vừa tức lại vừa bất đắc dĩ.
Nha hoàn thì sao? Nha hoàn cũng là người mà!
Rõ ràng Nhị đệ cũng là thanh niên mới, sao có thể làm vậy chứ?
Lý Vân Phi nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định phải đi tìm Lý Vân Hạo nói một câu cho ra lẽ.
Một bên khác, cuộc sống của Vệ Liên Hoa cũng bắt đầu có chút biến hóa.
"Chúc mừng Liên Hoa nha, không nghĩ tới nhanh vậy mà cô đã được đến chỗ Nhị thiếu gia hầu hạ rồi."
"Đúng vậy, chúng tôi còn tưởng cô đến chỗ Tam thiếu gia thì sẽ không lộ diện lại nữa chứ!"
...
Bên cạnh có không ít hạ nhân dùng ánh mắt vừa ghen ghét lại không cam lòng nhìn Vệ Liên Hoa.
Bọn họ đúng là coi thường Vệ Liên Hoa rồi, trước kia cảm thấy cô ta đến chỗ Tam thiếu gia thì sẽ không có uy hiếp, không nghĩ tới vừa quay người đã câu được Nhị thiếu gia.
Thật đúng là ghê tởm!
Vệ Liên Hoa đương nhiên biết những nha hoàn này ghen ghét cô ta vô cùng, trong lòng cũng không khỏi có mấy phần kiêu ngạo.
A, những nha hoàn này nghĩ thế nào cô ta còn không biết à?
Chuyện bây giờ cũng đã định, Vệ Liên Hoa muốn làm gì cũng chỉ có thể làm lại từ đầu.
Thật ra chuyện này cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Chỗ Tam thiếu gia lợi ích có hạn, muốn lấy được một trăm đồng cũng chẳng phải chuyện đơn giản gì, Nhị thiếu gia bên này thì tốt hơn nhiều, ban thưởng cũng nhiều. Chỉ cần mình nắm giữ ở ranh giới cuối cùng, thì có chút chuyện tình cảm yêu đương với Nhị thiếu gia cũng không có gì quan trọng.
Vệ Liên Hoa rất quen thuộc với hai người Lý Vân Phi và Lý Vân Hạo đấy.
Đời trước không có bất kỳ trợ giúp gì mà cô ta có thể đùa bỡn hai người kia trong lòng bàn tay, đời này tất nhiên càng thêm không ngoại lệ.
Thôi.
Nếu ông trời đã an bài cho mình phải có quan hệ với bọn Lý Vân Hạo, vậy thì mình cũng không cần canh cánh trong lòng nữa.
Vệ Liên Hoa rất có tự tin, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ra dáng vẻ lưu luyến không bỏ mà rời đi.
"Nhị thiếu gia, nha hoàn tên Liên Hoa kia sẽ hầu hạ ngài thế nào ạ?" Nha hoàn Nguyệt Nhi hầu hạ Lý Vân Hạo vừa chịu đựng ghen ghét, vừa mỉm cười hỏi thăm Lý Vân Hạo, "Dù sao cũng là người bên chỗ Tam thiếu gia, chúng ta cũng nên cho ra một công việc cụ thể chứ ạ."
"Cứ hầu hạ bên người ta giống như em vậy." Lý Vân Hạo nhớ tới gương mặt yêu kiều hơn hoa của Vệ Liên Hoa, trong lòng không khỏi khẽ động.
"Chuyện này..." Nguyệt Nhi quan sát biểu cảm trên mặt Lý Vân Hạo một chút, chỉ có thể nhịn đau đồng ý.
"Thiếu gia, Đại thiếu gia đến." Một gã sai vặt chạy vào bẩm báo.
"Vân Hạo!" Lý Vân Phi đi ngay đằng sau gã sai vặt, trực tiếp đi vào.
"Sao Đại ca lại tới đây?" Lý Vân Hạo nở nụ cười, thuận tiện dùng ánh mắt ra hiệu tất cả gã sai vặt và nha hoàn bên cạnh đi xuống.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại hai anh em họ.
"Lý Chiêu vốn đã hành động không tiện, chú còn đòi nha hoàn bên cạnh người ta đi, chú còn coi anh là anh cả không?" Lý Vân Phi trực tiếp hô lên.
Không phải anh ruột tôi còn bày đặt lên mặt, thật sự cho rằng Lý gia là do anh làm đương gia chắc?
Trong lòng Lý Vân Hạo không vui, trên mặt lại chẳng lộ ra chút nào, "Đại ca nghe được lời đồn nhảm này từ đâu vậy? Đại ca cũng biết mà, tại sao cô em họ Tề gia kia lại muốn đến nhà chúng ta ở nhờ? Chính là đến để bồi dưỡng tình cảm với Tam đệ đấy. Tam đệ và cô em họ của Tề gia sẽ sống với nhau đến hết đời, Tam đệ sợ em ấy hiểu lầm, nên mới đưa nha hoàn cho em. Nếu Đại ca không tin, thì có thể đến hỏi Tam đệ xem lời em nói có thật không?"
Lý Vân Phi bị những lời nói hùng hồn của Lý Vân Hạo làm cho kinh hãi, chẳng lẽ mọi chuyện thật sự giống như Lý Vân Hạo nói?
"Anh không tin." Lý Vân Phi nghĩ đến lời đồn trước đó mình nghe thấy, anh ta nhớ rõ nha hoàn kia chắc hẳn cũng không tình nguyện, "Chú gọi nha hoàn kia lên đây để anh hỏi xem."
"Được." Lý Vân Hạo cũng biết tính bướng bỉnh của Lý Vân Phi, không hỏi rõ ràng tám phần thì sẽ không đi, cho nên dứt khoát đồng ý luôn.
Lý Vân Phi bình thường không phải cũng rêu rao mình là một thanh niên mới à? Cũng không đến mức không nể mặt mà cướp Liên Hoa với mình chứ?
Hiển nhiên, Lý Vân Hạo đã quá xem nhẹ mị lực của nữ chính rồi.
Anh ta có thể vừa gặp đã yêu Vệ Liên Hoa, thì đương nhiên Lý Vân Phi cũng có thể.
Đợi đến khi Vệ Liên Hoa thu thập xong, bị gọi vào phòng Lý Vân Hạo, thì cô ta cũng đã chuẩn bị một phen rồi.
Nếu đã đến chỗ Nhị thiếu gia, thì phải suy tính xem sau này mình sống ở đây thế nào?
Chờ Vệ Liên Hoa đi vào phòng, trông thấy Lý Vân Phi ở một bên, trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính, truyện full Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Xuyên Nhanh: Xuyên Thành Anh Trai Nữ Chính