“Em vẫn cảm thấy sẽ là một trai một gái.” Trên đường đi, La Bích nói.
Lúc này La Bích đã có bầu hơn sáu tháng, bụng lớn hơn bà bầu sáu tháng bình thường rất nhiều, đi đường rất vất vả.
“Sinh ra rồi sẽ biết thôi.” Du Kinh hôn đôi môi đang bĩu lên của La Bích.
“Rõ ràng anh không tin giấc mơ của em.” La Bích đẩy Du Kinh ra.
Bà bầu quả là trêu không nổi… Du Kinh nghĩ thầm, vội vàng sửa miệng, “Đương nhiên anh tin, vậy nhất định là một trai một gái rồi.”
La Bích biết thật ra anh không tin, nhưng không tranh luận với anh.
“Anh bảo này, anh làm bố nuôi được không?” Lý Hoài Nhân lặng lẽ đề nghị.
“Cũng được, tã bỉm anh bao hết.” La Bích không tha cho một cơ hội xin tí huyết nào.
Lý Hoài Nhân cắn môi, làm bố nuôi của con đại ca đấy nhé!
“Bao thì bao!”
“Đúng rồi, đây là gia đình cuối cùng phải không?” La Bích hỏi.
“Ừ, tới nhà này xong, vụ này hoàn toàn kết thúc.” Du Kinh trả lời.
Bọn họ đang tới sáu gia đình còn lại thuộc đối tượng thí nghiệm, mấy tháng trước đã tới năm nhà, hôm nay là gia đình cuối cùng.
Mục đích của bọn họ là muốn chuyện này, cuộc thí nghiệm này vĩnh viễn biến mất. Năm gia đình trước, sau khi biết tin giáo sư Lăng đã chết bọn họ đã hiểu ra là thế nào.
Thật ra, bọn họ nuôi con đến bây giờ, tuy trước nay chưa từng làm chuyện gi thương thiên hại lý, nhưng ngay từ đầu cuộc sống của bọn họ đã bị ấn định sẵn, cho nên phải thuyết phục để từ nay về sau bọn họ trở lại với cuộc sống bình thường. Không còn kinh phí thí nghiệm hàng năm của giáo sư Lăng, tổng quản lý Quách đề nghị, nếu gia đình nào gặp khó khăn, ông ta có thể giúp đỡ sinh hoạt phí. Nhưng vì đối tượng thí nghiệm của năm gia đình trước đã trưởng thành, ít nhất có thể nuôi sống bản thân, cho nên bố mẹ bọn họ đều từ chối số tiền bố thí này.
Thế nhưng, gia đình cuối cùng, đối tượng thí nghiệm trở thành một tên trộm quanh năm làm bạn với nhà giam.
Bố mẹ của anh ta đều không có việc làm đàng hoàng, có vẻ không có phản ứng gì với chuyện đứa bé mà mình nhận nuôi trở thành trộm cắp, sau khi biết giáo sư Lăng đã chết, tiền sinh hoạt không còn nên có chút bất mãn.
“Chúng tôi có thể tìm cho hai người một công việc ổn định, có thu nhập ổn định, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống của hai người, còn con trai hai người, sau khi ra tù, chúng tôi cũng sẽ tìm một công việc nghiêm chỉnh cho anh ta.” Lý Hoài Nhân nói một cách khách quan.
Sau khi được khuyên bảo, cuối cùng hai người cũng đồng ý.
Vì sao không để tổng quản lý Quách giúp đỡ? Bởi Du Kinh biết, lòng tham của những người thế này sẽ ngày một nhiều, cho nên anh bảo Lý Hoài Nhân ngay từ đầu không được nhắc tới cách giải quyết này, chỉ để bọn họ kiếm tiền bằng lao động.
Chuyện giải quyết xong, Lý Hoài Nhân cảm thấy một năm nay vô cùng phong phú.
Theo Du Kinh, anh học được rất nhiều thứ, tuy thường xuyên bị ghét bỏ. Hơn nữa, anh còn dẫn mối thành công cho một cuộc nhân duyên tốt, ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ.
Về phần anh và Tiểu Mạt, bởi vừa giành lại sự sống từ tay tử thần, Tiểu Mạt phải tới Lam Thiên điều trị tâm lý lần nữa. Khi gặp La Bích còn chân thành chúc phúc, cô ấy đã thích ứng rất tốt với vị trí em gái của Du Kinh. Cộng thêm sự tiếp cận của anh làm cho nhiệt độ giữa hai người ấm lên nhanh chóng.
Bên kia, Lâm Giai luôn thích cãi nhau cùng anh, gần đây cũng ngày càng rạng rỡ.
Bởi vì gần đây cô và Lâm Tín Nhiên rất thân thiết, ngay cả lời trào phúng của Lý Hoài Nhân cũng trở nên cực kỳ dễ nghe.
Còn tính tình La Bích thì ngày một nóng nảy, vậy mà Du Kinh vẫn ngày ngày sung sướng theo sau, chỉ sợ ba bảo bối nhà mình té ngã, bị lạnh, bị đói.
Tới tháng mười hai, La Bích vào bệnh viện trước ngày dự sinh, bởi bụng cô đã lớn đến mức không cách nào sinh hoạt bình thường.
“Bác sĩ đề nghị sinh mổ, sau khi sinh thai đầu rất có thể em sẽ không còn sức, đến lúc đó lại phiền toái.” Y tá đi tới giải thích cho La Bích.
Du Kinh nắm chặt tay La Bích, nhìn cô.
Anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em. Câu đối thoại trong im lặng.
“Em muốn sinh thường.” La Bích kiên quyết, “Như vậy tốt cho cả em lẫn bọn trẻ, em sẽ kiên trì, chị nói với bác sĩ đi.”
“Vậy được rồi.” Y tá liếc nhìn Du Kinh, do dự mở cửa đi ra.
“Có sợ không?” Du Kinh ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt La Bích.
“Sợ, em sợ đau.” La Bích bắt đầu thấy căng thẳng, bởi vì gần đây cô đã cảm thấy bụng là lạ.
“Đêm nay anh ở lại với em.”
Ban đêm, hơn mười hai giờ, Du Kinh nằm nghỉ trên chiếc giường đối với anh mà nói là rất ngắn, ở ngay bên cạnh, La Bích nằm trên giường rất muốn đi vệ sinh.
Chạy tới chạy lui WC vài lần, nằm xuống cảm thấy bụng nhói đau, một lát sau lại bình thường, La Bích không nghĩ nhiều, cố gắng ngủ tiếp, nhưng chỉ một chốc là bụng lại đau.
Cô nhìn đồng hồ, cách nhau chưa tới nửa tiếng. Sau đó, cảm giác đau bụng ngày càng nhiều, La Bích chịu đựng không lên tiếng, nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Du Kinh nhạy cảm nghe được.
“Làm sao vậy?”
“Đau, mau gọi người đi.” La Bích thì thầm, sắc mặt trắng bệch ôm bụng.
Bác sĩ vào kiểm tra, “Đã mở một phân.”
Quá trình chờ mở mười phân rất đau khổ, La Bích nhẫn nhịn toàn thân run run, vịn cánh tay Du Kinh chậm rãi đi lại trên hành lang, đầu toát mồ hôi lạnh.
Du Kinh nhìn mà vô cùng đau lòng, thế nhưng anh biết, anh càng nói ra miệng sẽ càng khiến La Bích căng thẳng. Cho nên anh chỉ có thể chậm rãi ở bên an ủi.
“Đi lại mấy bước sẽ cảm thấy khá hơn.”
“Sắp sinh rồi, có thể vào phòng sinh.” Một tiếng sau, bác sĩ kiểm tra lại một lần rồi nói.
Lúc này mọi người đã tới đông đủ, ngồi chờ bên ngoài phòng sinh.
Không nghe thấy tiếng từ bên trong, chỉ có Du Kinh vào cùng, mọi người ở bên ngoài căng thẳng đi tới đi lui.
Khoảng một tiếng sau, ông La dường như nghe được tiếng khóc vang dội giữa đêm khuya.
“Có phải sinh rồi không?” Ông La căng thẳng hỏi.
“Hả? Tôi có nghe thấy gì đâu?” Bà Du cũng nóng ruột trả lời.
“Hình như có nghe thấy.” Ông Du cũng nghi hoặc.
Lại một tiếng khóc lanh lảnh vang lên, mấy người ngoài cửa cuối cùng cũng xác định được đứa bé đã chào đời.
Bên trong thì không khác gì chiến trường, các y tá và Du Kinh đều đang khích lệ La Bích sắp không còn sức lực.
“Bé đầu tiên ra rồi, là một bé trai!” Một y tá vui mừng nói, “Cực kỳ xinh đẹp.”
“Tiểu Trà, em nghe thấy không, là một bé trai.” Du Kinh cũng không nhịn được cười to, anh lo lắng cho Tiểu Trà hơn nên không đi xem đứa bé.
“Cố lên, đứa bé thứ hai sắp ra rồi!” Một y tá đỡ đẻ kích động nói.
La Bích cảm thấy phía dưới mình đã mất cảm giác, chỉ biết chết lặng dùng hết sức.
“Ra rồi, ra rồi!” Y tá đón lấy đứa bé, La Bích cảm thấy bụng như trống rỗng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người), truyện full Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người) thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (Đúng Thời Điểm, Đúng Người)